Chương
Bột thuốc này, hoàn toàn không có độc tính rõ ràng.
Cho dù sử dụng một ngày ba bữa, cũng sẽ không bị người khác phát hiện có gì không đúng.
Nhưng một khi sử dụng lâu dài, khi làm những việc cần phải tiêu hao lượng lớn thể lực như việc nặng hoặc đánh trận thì sẽ cảm nhận được bất thường.
Nhưng những gì Triệu Khương Lan làm không chỉ có vậy.
Ngoại trừ ra tay với con người, đến cả ngựa nàng cũng không tha.
Quân bếp núc ngoại trừ phụ trách nấu ăn cho các binh sĩ, còn phải chăm sóc rất nhiều ngựa chiến.
Triệu Khương Lan không động tay động chân vào thực phẩm cho ngựa, tuy nhiên, nàng chủ động đảm nhận việc cho ngựa ăn.
Công việc vừa bẩn vừa mệt này, có thể có người đảm nhiệm thật sự là không gì có thể tốt hơn.
Người vốn dĩ phụ trách cho ngựa ăn vui vẻ giao nhiệm vụ này cho nàng.
Triệu Khương Lan vừa cho ngựa ăn, vừa nói.
“Các ngươi ăn cơm của ta thì phải nghe lời ta. Sau này ta bảo các ngươi làm gì, các ngươi phải làm đấy, nếu không, đừng nghĩ đến chuyện có đồ ăn.”
Ngựa chiến nhao nhao đi đến phía nàng, chúng cảm thấy có người có thể hiểu được ngôn ngữ loài thú là một chuyện vô cùng mới mẻ.
Ngựa của đội quân tiên phong thường thường đều sẽ có trang bị phòng thủ đặc biệt.
Miếng đinh đóng trên móng ngựa cũng dày chắc và khó mài.
Triệu Khương Lan tìm chuẩn xác những con ngựa đó, dặn dò riêng: “Đến khi các ngươi chiến đấu với quân địch, nếu như chiếm thế hạ phong, một con cũng không được chạy, bắt buộc phải ngoan ngoan đứng yên một chỗ, không được động đậy.”
Có vài con ngựa lập tức phản đối: “Nếu như không chạy, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”
“Người ta đánh binh sĩ, không phải đánh các ngươi. Nếu như các ngươi không chạy, người cưỡi ngựa tự nhiên phải bỏ ngựa mà chạy trốn, đối phương sẽ chỉ đuổi theo bọn họ, sẽ không làm gì các ngươi đâu.”
Con ngựa lẩm bẩm: “Ngươi ở phe nào?”
Triệu Khương Lan đắc chí: “Ta là gián điệp!”
“Kiêu ngạo quá, gián điệp mà còn dám nói ra.”
Nàng không kìm được, liếc mắt một cái: “Dù sao thì cũng chẳng ai nghe hiểu được các ngươi nói gì.”
Có hai lần chuẩn bị như này, cộng thêm năm nghìn binh sĩ làm gián điệp lẫn trong doanh trại.
Nếu như thật sự đánh với Mộ Dung Bắc Uyên, Triệu Khương Lan không cần phải lo lắng nữa rồi.
Tính toán của Ngụy An quả thật nằm trong dự đoán của Mộ Dung Bắc Uyên.
Hắn ta không hề vội vàng, vốn dĩ định đợi sau khi Liên Tư Thành phát động chiến tranh trên đường thủy, hắn ta sẽ khởi binh cùng lúc ở đây.
Đến lúc đó quân dẹp phản loạn ắt phải trở tay không kịp, hai bên đều không thể lo liệu.
Mộ Dung Bắc Uyên cũng không hề để hắn ta toại nguyện.
Hắn ta muốn đợi, Mộ Dung Bắc Uyên lại chuẩn bị tấn công trước chiếm quyền chủ động.
Bởi vì khoảng cách gần, lại không ai phòng ngự, hiện tại bọn họ truyền tin rất nhanh.
Triệu Khương Lan đã dùng bồ câu đưa thư thông báo cho hắn, gia tăng lượng thuốc trong những ngày hôm nay.
Nàng cảm nhận rất rõ, có rất nhiều binh lính mệt mỏi hơn trước.
Đến đầu bếp nấu ăn cũng hắt xì từ ngày này qua ngày khác.
Trong thư, nàng còn nhắc đến chuyện ngựa chiến.
Mộ Dung Bắc Uyên cầm thư, rủ mắt, khẽ cười.
Thế mà nàng cũng nghĩ ra được, đến cả ngựa của người ta cũng không tha.
Như vậy, phần thắng của trận chiến này quá lớn rồi.
Vậy nên Mộ Dung Bắc Uyên không hề do dự, lập tức hạ lệnh chuẩn bị quân trang để xuất phát, tiến công đến Bái Hành Quan.
Bên quân dẹp phản loạn đã hành động, bên phe Ngụy An làm sao có thể ngồi yên.
Hắn ta lập tức triệu tập binh mã, bảo khắp nơi chuẩn bị.
Nhưng khi đến hội nghị cấp bách, thuộc hạ lại có người gật gù buồn ngủ, khiến cho Ngụy An tức giận nghiến răng.