Chương
Hòn đảo nhỏ ở lòng sông, một gian nhà nhỏ lụp xụp.
Một đứa nhỏ khoảng chừng bảy tám tuổi đang ngồi trong nhà sắc thuốc, một ông lão thì ngồi cạnh bàn ngủ gật.
Đứa nhỏ ngáp một cái: “Gia gia, sao vị công tử này cứ sốt mãi không giảm thế, liệu huynh ấy có chết không?”
Ông lão chép miệng: “May mà hắn là người tập võ, thân thể khỏe mạnh. Nếu không miệng vết thương bị nhiễm trùng, ngâm dưới nước nhiều ngày mới vào bờ, chưa chắc đã sống được.”
Đây đã là ngày thứ năm họ cứu được Mộ Dung Bắc Uyên.
Vì ngâm trong nước lạnh quá lâu, tổn thương đến phổi cho nên sốt cao liên tục không giảm.
Hắn dựa vào cây gỗ nổi dạt vào bờ sông, sau khi được đứa nhỏ đang chơi bên bờ phát hiện đã được hai ông cháu hợp sức khiêng vào trong nhà.
Ông lão là một vị lang trung giang hồ, bây giờ làm nghề trồng ruộng thuốc cho người khác.
Sau khi bắt mạch cho Mộ Dung Bắc Uyên, hàng ngày ông đều sắc thuốc cho hắn, dựa vào thức ăn lỏng bên ngoài kéo dài tính mạng.
Trên chiếc giường hẹp, hai mắt Mộ Dung Bắc Uyên nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, vẫn chưa có ý thức.
…
Triệu Khương Lan nhận được tin thì ngây ngẩn cả người.
Nàng nhìn đi nhìn lại nội dung bên trên rất nhiều lần, không bỏ sót một chữ.
Mộ Dung Bắc Uyên không ở trong thành, xác nhận không xuống thuyền cùng Ngụy An.
Sao có thể!
Nàng mệt mỏi dựa vào ghế, thả lỏng hai mắt.
Với sự vội vàng của Ngụy An, hắn ta nóng lòng muốn lấy Mộ Dung Bắc Uyên ra đổi lấy thê tử và nữ nhi.
Nhưng nếu Ngụy An bị nhốt, có nghĩa là hắn ta không thuận lợi dẫn người đến chỗ của Liên Tư Thành.
Việc này liệu có phải chăng Mộ Dung Bắc Uyên đã biến mất trên sông.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới khiến hắn bất ngờ không có tung tích?
Nếu là hắn tự chạy trốn ra được, rõ ràng lâu như vậy rồi mà không có lấy một tin tức.
Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nguy hiểm đến tính mạng…
“Không, không thể nào!”
Nước mắt Triệu Khương Lan rơi xuống từng giọt lớn, làm ướt chữ viết kia.
Nàng nghiêm túc đứng dậy: “Truyền lệnh xuống, chỉnh đốn quân đội qua sông, toàn bộ đi đến thành Vô Tuyết.
Trong thành Vô Tuyết, Liên Tư Thành gấp đến độ sứt đầu mẻ trán.
“Ngụy An cái đồ vô dụng kia!”
Việc hắn căm phẫn nhất không phải là Ngụy An bỏ lại binh phù mà là hắn lại đánh mất con vịt đang nắm trong tay là Mộ Dung Bắc Uyên.
Nếu Mộ Dung Bắc Uyên rơi vào trong tay Liên Tư Thành, dù là ai cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Thủy quân Đông Nam vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế!
Bây giờ không thấy Mộ Dung Bắc Uyên đâu, ba mươi nghìn quân trước đó lại không ngăn cản được La Tước.
Có thể nói là họa vô đơn chí, quả thật muốn ép hắn chết mà.
“Báo! Liên soái, đội quân bình định đóng ở Thanh Châu đã xuất phát, đồng thời tiến về phía nơi này của quân ta. Quân Thiết Ngô càng ngày càng áp sát, bây giờ nên làm thế nào mới tốt đây!”
Liên Tư Thành siết chặt hai tay: “Thủ! Sống chết cố thủ cho bản soái. Không cần biết dùng tới cách nào, đều phải cầm chân bọn chúng. Mấy ngày này chuẩn bị nhiều cung tiễn đạn dược, chúng ta chiếm ưu thế về địa hình, chưa chắc không thể chống đỡ.”
“Vâng!”
Trên mũi thuyền, Triệu Khương Lan nhìn mây trên đỉnh đầu im lặng không lên tiếng.
Mây đen tối sầm, mảng lớn che phủ một vùng trời, gió lớn thét gào trên mặt nước, sóng lớn cuộn trào.
Mai Hương phủ thêm áo choàng cho Triệu Khương Lan từ sau lưng: “Công tử, thời tiết không tốt, xem ra sắp mưa to rồi, người vẫn nên đi vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi thôi.”
Nàng lặng lẽ nhìn nước sông: “Mai Hương, nếu có người vô ý rơi xuống nước cuộn trào mãnh liệt thế này, còn có thể sống sót không?”