Chương
Mai Hương hồi hộp nói: “Công tử, điện hạ ngài ấy…”
“Cây dao găm của Ngụy An… nhìn sơ qua thì cán dài khoảng ba tấc mà có hơn một là nửa đâm vào thân thể huynh ấy. Như vậy đới mạch của huynh ấy chắc chắn đã bị tổn thương. Một khi đới mạch bị tổn thương, thân thể sẽ bị đọng máu, tích nhiệt, thậm chí là sốt cao co rút, xương sườn bị hoại tử.”
Nói đến đây, nàng không mở miệng được nữa. Tình cảnh như vậy, Mộ Dung Bắc Uyên lại rơi xuống nước thì nguy hiểm chừng nào.
“Chủ tử! Ngài không thể lại ưu tư lo lắng, mấy ngày nay ngài không có một ngày ngủ ngon giấc, thân thể sao có thể chịu nổi.”
Triệu Khương Lan hít sâu một hơi: “Ta biết. Chiến sự sắp đến, ta sẽ không để cho mình xảy ra chuyện.
Lòng huynh ấy gắn liền với an nguy thiên hạ, ta sẽ thay huynh ấy bình định trận phản loạn này, sau đó, dù là phải xới tung từng tấc đất ven bờ ta cũng sẽ tìm ra huynh ấy.”
“Khụ khụ.”
Đêm đó, Mộ Dung Bắc Uyên phát một trận ho kịch liệt trên giường. Ông lão nghe thấy động tĩnh, nhanh chóng xoay người xuống giường đi đến bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên.
Mộ Dung Bắc Uyên gắng gượng mở mắt, trong bóng tối không biết mình đang ở chỗ nào, hắn nghĩ: “Chẳng lẽ ta đã chết?”
Lão ông cầm nến tới gần, nhờ ánh nến yếu ớt mới quan sát được Mộ Dung Bắc Uyên.
“Ngươi, ngươi là ai?”
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh!” Lão ông thở phào một cái: “Vài ngày trước, ngươi dạt vào trên bờ, là cháu của ta cứu được ngươi.”
Mộ Dung Bắc Uyên khàn khàn nói: “Thì ra là thế, đa tạ lão nhân gia cứu mạng.”
“Ngươi đã mê man hơn mười ngày, vết thương vẫn đang còn nhiễm trùng, nếu như không phải thân thể ngươi tốt thì đã mất mạng rồi.”
“Ta ngủ lâu như vậy?”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ cử động, hắn muốn ngồi dậy nhưng cánh tay lại không chống đỡ nổi làm toàn thân hắn đau buốt, nhức nhối vô cùng.
“Này, đừng nhúc nhích! Đới mạch của ngươi bị tổn hại nghiêm trọng, lại ngâm trong nước lạnh lâu như vậy, vết thương đã bị nhiễm trùng. Bây giờ chỉ sợ là ngươi không còn sức lực để mà xuống giường đâu.”
Nghe nói thế, Mộ Dung Bắc Uyên sắc mặt vô cùng lo lắng.
“Không được, ta mất tích quá lâu người nhà của ta sẽ lo lắng.”
“Vậy cũng không có cách nào, ngươi bây giờ như thế này muốn rời khỏi đây là không thể.”
Mộ Dung Bắc Uyên đúng là hoàn tòan không có sức lực, hắn đành nói: “Vậy nhờ ngài lấy cho ta giấy bút, ta sẽ viết một lá thư, nhờ ngài đem đến cho người nhà ta.”
Lão ông lắc đầu: “Tha thứ cho lão hủ không giúp được ngươi. Nơi đây là một đảo hoang, ngày bình thường không người tới chứ đừng nói là có người đưa thư, ngay cả bồ câu cũng hiếm khi bay tới.”
“Sao lại như thế, vậy còn thuyền?”
“Không có. Thực không dám giấu, nơi này là vườn thuốc của một vị thương nhân, ta ở đây giúp đỡ chăm sóc. Cứ đến cuối tháng mới có người đi thuyền đến đây thu mua, thời gian khác cũng không có ai tới.”
Tâm trạng Mộ Dung Bắc Uyên chùng xuống: “Vậy ông cháu các người làm sao sinh sống?”
“Có người lúc đến sẽ mang cho chúng ta những vật dụng thường ngày. Ở trên đảo lại có ruộng lúa và vườn rau, luôn đủ ăn. Lão hủ cùng tôn nhi không có ham muốn gì chỉ cần ấm no là đủ.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhẫm tính thời gian, như vậy chẳng phải còn hơn mười ngày nữa mới có người tới.
Nếu không có thuyền thì không thể rời khỏi. Khương Lan cũng sẽ không tìm thấy tung tích của ta, nàng nhất định sẽ rất lo lắng.
“Thương thế của ngươi cần tĩnh dưỡng, nơi này rất phù hợp, không ai quấy rầy, sao lại vội vã rời đi. Vết thương này vừa nhìn là biết ngươi bị người khác đâm trúng, có lẽ là bị kẻ thù làm hại?”
Mộ Dung Bắc Uyên không yên lòng gật đầu: “Quả thực là kẻ thù xuống tay độc ác… Nhưng phu nhân ta còn đang chờ tin tức của ta, nếu ta cứ ở lại đây sợ rằng nàng sẽ ăn ngủ không yên.”
“Vậy ngươi cũng chỉ có thể chờ có người tới rồi mới rời đi được.”
Khương Lan… Mộ Dung Bắc Uyên sờ lên trên chiếc nhẫn, nhắm mắt lại.
Nàng hãy chờ ta, ta nhất định sẽ trở về gặp nàng.