Chương
Liên Tư Thành cắn chặt răng: “Nếu bản soái đi, ai sẽ chủ trì đại cục!”
“Thuộc hạ nguyện vì ngài máu chảy đầu rơi, xin ngài mau chóng rời đi. Bằng không chúng nhất định sẽ tìm ngài khắp nơi, một khi ngài rơi vào tay quân địch hậu quả khó mà lường được.”
Nghe bên ngoài ồn ào náo động tiếng đánh nhau, Liên Tư Thành tay chân lạnh buốt.
Cam tâm sao?
Hắn đương nhiên không cam tâm!
Chiến sự lần này chuẩn bị lâu như vậy, chỉ cần thắng là có thể trực tiếp kéo Chiêu Vũ Đế từ ngai vàng xuống. Tất cả thiên hạ này cũng sẽ thuộc về hắn… nhưng bây giờ khắp nơi hỗn loạn, tất cả đều hết, tất cả đều mất!
“Liên soái, mau đi!”
Liên Tư Thành gầm một tiếng, phóng ngựa chạy băng băng trong mưa. Quanh hắn có mấy trăm người theo sau hộ tống.
Mặc Tuyền thấy tình thế không ổn, họ Triệu kia lại luôn bất hòa với hắn, Triệu Minh sao lại tha cho mình được? Cho nên hắn cũng lên ngựa nhanh chóng đi theo Liên Tư Thành.
Mưa rơi như thác đổ, gió thổi ào ào. Đến gần chiều tối sương mù giăng đầy trời, mọi người đều không ngừng chém giết.
Liên Tư Thành cố ý đi con đường thưa thớt người, thừa dịp người khác không chú ý mà ra khỏi thành Vô Tuyết.
Đúng như lời Trần Quý nói, La Tước vừa tiến vào trong thành lập tức sai người nhanh chóng tìm tới chỗ Liên Tư Thành. Bắt giặc bắt vua trước, chỉ cần bắt được Liên Tư Thành thì không sợ thuỷ quân Đông Nam không đầu hàng. Thế nhưng đợi đến khi quân Thiết Ngô xông vào chủ doanh thì nơi này đã không còn một ai.
“La soái, Liên Tư Thành không ở đây!”
“Tiếp tục tìm, đóng chặt cửa thành, không được để hắn chạy thoát!”
Không giống những người khác, Triệu Khương Lan sau khi xuống thuyền lại mang theo người đi đến địa lao trước tiên.
Nàng đã từng ở một thời gian trong địa lao, lúc này địa lao lạnh lẽo khác hẳn cảnh kịch liệt chém giết bên ngoài. Trong hành lang thậm chí còn có thể nghe được tiếng vang của bước chân.
Ngụy An đang ngồi bên trong địa lao loáng thoáng nghe được tiếng vang từ bên ngoài. Hắn không biết chuyện gì đang xảy ra mà chỉ có thể dán tai cạnh cửa nghe ngóng, chờ cho có người đi qua sẽ nói với hắn.
Lúc này vừa nghe được động tĩnh, hắn vội vàng hô lên: “Có ai không, bên ngoài thế nào?”
Triệu Khương Lan bước nhanh đến gần hắn. Ngụy An vừa thấy được nàng, hơi thở có chút ngưng lại.
“Sao lại là ngươi! Tại sao ngươi lại tiến vào thành?”
Triệu Khương Lan lấy trường kiếm từ tay người bên cạnh, một kiếm chặt đứt khóa cửa, mặt nàng không đổi sắc, đi vào: “Thần vương ở đâu?”
“Ngươi nói cho ta biết trước các ngươi sao lại đến được?”
Triệu Khương Lan mắt như sương lạnh, giọng nói của nàng phảng phất mang theo cái lạnh thấu xương: “Ta hỏi lần nữa, Thần vương ở đâu!”
Ngụy An bị khí thế của nàng kinh sợ, hắn ngập ngừng mở miệng nói: “Lúc trên thuyền, Thần vương thừa dịp chúng ta ngủ say trốn đi, ta cũng không biết hắn ở nơi nào…”
Triệu Khương Lan nheo mắt lại: “Nếu không phải tại ngươi, huynh ấy sao lại bị trọng thương, sao lại rơi xuống sông? Ngụy An, hôm nay ta không giết ngươi khó mà xả được cơn hận trong lòng!”
Nói xong, kiếm của nàng lập tức đâm thẳng vào người Ngụy An. Không biết có phải cố ý hay không, so với vị trí ngày đó hắn đâm Mộ Dung Bắc Uyên thì không lệch bao nhiêu.
Ngụy An đau đến ngã ngồi trên mặt đất, biết mình sắp gần đất xa trời hắn không chút kiêng kỵ nào gào thét.
“Giết ta thì sao, ngươi nghĩ Mộ Dung Bắc Uyên còn có thể sống tiếp sao? Lúc trên thuyền hắn đã không nhúc nhích như người sắp chết rồi. Rơi vào nước sông chảy siết như vậy, chắc chắn đã bị sóng đánh tan tát tới không còn hài cốt. Hắn đã chết, thần Vương điện hạ của các ngươi sớm đã chết!”