Chương
Triệu Khương Lan trợn to hai mắt, dù đang là giữa hè thì nàng vẫn lạnh đến phát run.
“Câm miệng!”
Ngụy An nhổ ra một búng máu, vẻ mặt thâm độc: “Cho dù các ngươi thắng thì đã sao, vì thế mà một vị nhi tử ngoan nở mày nở mặt vô cùng như vậy bị bỏ mạng, Hoàng thượng có thể vui vẻ sao? Haha, kéo được Thần Vương xuống địa ngục thì dù ta chết ở đây cũng đáng.”
Triệu Khương Lan gầm lên: “Ta bảo ngươi câm miệng!”
Nàng gần như điên cuồng mà dồn sức đâm xuống, cuối cùng Ngụy An không chịu nổi, chết không nhắm mắt.
Triệu Khương Lan lạnh lùng rút kiếm dài ra, máu bắn ra văng tung tóe vào mặt nàng nhưng nàng giống như không thấy.
“Triệu công tử, La tướng quân còn đang chờ ngài, chúng ta vẫn nên mau đi ra ngoài thôi.”
Nàng không nhớ là mình đi ra ngoài như thế nào, mưa to đã khiến quần áo của tất cả mọi người dính ướt từ lâu.
Triệu Khương Lan đi trong cơn mưa rào, cảm thấy sức lực toàn thân cũng bị nước mưa rửa trôi gần hết.
“Công tử, Triệu công tử!”
Trong hoảng hốt, có người cao giọng kêu gọi bên tai nàng.
Nàng mơ màng ngẩng đầu lên, đối mặt với ánh mắt lo lắng của Hồng Vân.
Hồng Vân đã sớm biết Triệu Khương Lan được Mộ Dung Bắc Uyên len lén mang theo trở về, cũng đoán được nàng giả nam là vì mai danh ẩn tính.
Nhưng bây giờ thấy Triệu Khương Lan, nàng ấy vẫn lo lắng trong lòng.
Nàng ấy chưa từng thấy dáng vẻ hồn bay phách lạc của Triệu Khương Lan.
Rõ ràng chủ thượng là luôn vui vẻ tùy ý, đối mặt với nhiều khó khăn hơn nữa cũng chưa bao giờ biết lùi bước.
Mà tuyệt đối không phải dáng vẻ bây giờ.
La Tước phóng ngựa từ một hướng khác tới, hỏi có phần bức thiết: “Triệu công tử, điện hạ vẫn không có tin tức gì sao?”
Triệu Khương Lan đau khổ nhắm mắt lại, hồi lâu mới lắc đầu một cái thật chậm.
Hồng Vân thấy nàng như vậy đau lòng không thôi: “Liên Tư Thành đã trốn nhưng phó tướng dưới quyền hắn vẫn đang liều chết phản kháng, nơi này quá hỗn loạn, trước hết ngài lui về nơi an toàn đi.”
Nàng ấy nháy mắt với Mai Hương, Mai Hương lập tức kéo Triệu Khương Lan đi.
Sau bảy tám giờ, trong thành vẫn hỗn loạn không ngừng.
Khắp nơi đều là tiếng kêu khóc và vết máu.
Cho dù mưa to như trút nước cũng không thể nào rửa sạch hết mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.
Mai Hương bưng bát cháo không biết từ đâu đưa cho Triệu Khương Lan: “Hồng Vân cô nương bảo chúng ta đừng vội ra ngoài, nàng ấy và La tướng quân sẽ ứng phó hết sức. Ngài ăn chút gì trước đã, vừa mới mắc mưa, đừng…”
Tí tách.
Nước mắt của Triệu Khương Lan rơi không có trật tự, từng giọt rơi xuống trong bát.
Giọng nói của Mai Hương hơi ngừng, chỉ có thể ngồi xổm xuống đất, không biết làm sao nhìn nàng.
“Chủ thượng.”
“Đã nhiều ngày như vậy rồi, chàng rời khỏi thuyền nhiều ngày như vậy rồi, vẫn không có bất cứ tin tức nào.”
Ngón tay Triệu Khương Lan ấn thật chặt cạnh bát: “Nếu quả thật chàng xảy ra chuyện, ta sao sống nổi?”
“Nhưng điện hạ thông minh như vậy, nếu ngài ấy có thể nhảy từ trên thuyền xuống thì nhất định là đã nắm chắc. Có lẽ là trôi dạt đến nơi nào đó hoang vu không tiện truyền tin, hoặc là vết thương khá nặng vẫn còn đang hôn mê, chờ trở lại thành Vô Tuyết, chắc chắn thuộc hạ sẽ đi khắp nơi cùng ngài tìm ngài ấy.”
Triệu Khương Lan thanh âm nghẹn ngào: “Sóng xanh nước cuộn trào mãnh liệt như vậy, ngươi cho rằng lúc chàng rơi xuống nước có nắm chắc gì sao. Chẳng qua là chàng lo lắng mình bị người khống chế liên lụy đến đội quân nên mới làm chuyện mạo hiểm như vậy.”
“Nhưng cho dù điện hạ không quan tâm đến những điều khác thì tất nhiên ngài ấy vẫn quan tâm ngài.
Sao ngài ấy có thể không hiểu rõ một khi mình xảy ra chuyện ngoài ý muốn, người đau lòng nhất chính là ngài. Điện hạ đối với ngài tình sâu nghĩa nặng, tuyệt đối sẽ không khiến ngài thất vọng.”
Mai Hương múc một muỗng cháo đưa đến bên miệng của nàng, nhẹ giọng dụ dỗ: “Cho nên để gặp lại điện hạ, bản thân ngài quyết không thể suy sụp.”
Sau khi chém giết lẫn nhau suốt ba ngày, tổng cộng hai bên chết hơn mười nghìn người.
Vì sau khi Liên Tư Thành đi, đội quân do Trần Quý toàn quyền thống lĩnh.