Chương
Hắn nhìn Mặc Tuyền một cách quái dị: “Mặc tiên sinh, có chuyện sợ là cần người hỗ trợ.”
Mặc Tuyền vốn dĩ khó hiểu: “Tướng quân muốn tại hạ làm gì?”
Liên Tư Thành hừ một tiếng: “Là binh lính của Giang Nam này và trăm họ có lỗi với bổn soái trước, nếu đã vậy ta cần gì phải nhân từ với bọn họ. Triều đình không phải hao hết tâm tư muốn chiếm cứ nơi này sao, vậy ta tác thành cho bọn họ…”
“Những con chuột bị bệnh kia, chỉ để cho chúng nó chui qua chui lại trong bãi tha ma cũng không đủ. Người chết vốn đã chết, dù thế nào đi chăng nữa giày vò cũng không có ý nghĩa. Thế nhưng có vài người sống, sao ta có thể dễ dàng bỏ qua?”
Mí mắt Mặc Tuyền giật một cái: “Ý của tướng quân là ngài muốn để lũ chuột lây bệnh cho người trong thành, để dịch bệnh lan rộng ra?”
“Điều này không tốt sao?”
Liên Tư Thành cúi đầu xuống, xoa xoa ngón tay: “Tên Triệu Minh đó là quân y nhỉ, tiên sinh ghét Triệu Minh như vậy mà lại không muốn để hắn gặp phải chút vấn đề hóc búa, vì thế mà đau đầu một phen sao?”
Nghe thấy Liên Tư Thành nhắc tới Triệu Minh, Mặc Tuyền quả nhiên lấy lại hơi sức.
Liên Tư Thành nói đúng!
Ông ta một lòng muốn đối phó với Triệu Minh, chỉ cần trong thành bùng phát dịch bệnh thì Triệu Minh sẽ không thể né tránh.
Chẳng phải những người dân ngu muội ngoài kia luôn miệng nói Triệu Minh là thần y sống gì đó sao.
Một vị thần y, nếu dịch bệnh đến mà không có hành động thì xấu hổ biết bao!
Hơn nữa, nhìn qua thì Triệu Minh chính là kiểu người đạo mạo nghiêm trang, miệng đầy nhân nghĩa đạo đức.
Người như vậy, đương nhiên sẽ khăng khăng phồng má giả làm người mập đến cuối cùng.
Nếu hắn bỏ mạng vì dịch bệnh thì thật tốt quá!
Vì vậy Mặc Tuyền bỗng nở nụ cười: “Được thôi tướng quân, người yên tâm, ta có cách để cho những con chuột vào trong thành. Ngài hãy chờ xem.”
Bởi vì bầy chim ưng không chịu tha lũ chuột vứt vào trong thành, Mặc Tuyền bèn nghĩ đến một biện pháp trung hòa.
Ông ta sai chim ưng ném mấy túi gạo đã cắt ra gần bãi tha ma. Quả thật sau một đêm có thể thấy được lũ chuột tán loạn trong túi.
Chim ưng chỉ cần dùng chân quắp lấy túi, ném cả gạo và chuột vào nơi có dân số đông đảo nhất trong thành.
Mặc Tuyền chỉ cần nghĩ tới Triệu Khương Lan sắp đối mặt với tình huống khó giải quyết, không những không có cảm giác tội lỗi mà còn có phần hưng phấn không thể kiềm chế.
Rất nhanh, sẽ có trò hay để xem!
“Ọe!”
Trong một cửa hàng thịt, ông chủ bỗng nhiên nôn ra.
Khách đến mua thịt lui về sau một bước, ngoài miệng lại ân cần nói: “Ông chủ ông làm sao vậy? Mùa hè này mà cũng cảm lạnh, phải chú ý sức khỏe đấy.”
Chủ cửa hàng thịt dùng khăn lau miệng: “Làm phiền mọi người quan tâm, ta cũng không biết chuyện gì, tối hôm qua cảm thấy hơi không thoải mái. Có lẽ gần đây quá mệt mỏi, hôm nay dọn quầy về nghỉ ngơi sớm một chút vậy.”
Buổi tối lúc ngủ, ông chủ này lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn cảm thấy tức ngực lạ thường.
Ông ta lúc nào cũng muốn nôn mửa, qua nửa đêm lại sốt cao khó hiểu.
Phu nhân của ông ta không còn cách nào, chỉ đành phải đến tiệm thuốc lấy cho ông ta vài thang thuốc.
Nhưng không ngờ là hai ngày trôi qua, không những triệu chứng không giảm mà già trẻ trong gia đình này cũng bị bệnh.
Vì binh lính bị thương rất nhiều, gần như tất cả đại phu trong thành Vô Tuyết đều được trưng dụng.
Vị phu nhân này không thể làm gì khác ngoài việc đi tới trại lính gần đó nhờ giúp đỡ.
“Quân gia, ta có thể mời vị đại phu đến nhà ta xem một chút hay không. Cũng không biết tại sao gần đây chồng ta với người già và trẻ con trong nhà đều miệng nôn trôn tháo, còn lên cơn sốt kéo dài, uống thuốc cũng không thấy khỏi. Một người đàn bà như ta chăm sóc mấy người bọn họ thật sự là cố không nổi.”