Chương
Lưu Chương lặp lại một lần nữa, sau khi nghe xong thì sắc mặt của Triệu Khương Lan bỗng nhiên trở nên khó coi.
Nhìn thấy dáng vẻ đó của nàng, Lưu Chương cũng luống cuống hết tay chân.
“Có phải là Triệu đại phu cũng cảm thấy có gì đó không đúng hay không? Tại hạ cho rằng, mạch của người này cho thấy đây không phải là bị nhiễm phong hàn bình thường. Hơn nữa những người trong nhà đều có dấu hiệu lây bệnh, nếu như đó là một loại bây truyền nhiễm thì mọi việc sẽ trở nên trầm trọng hơn nhiều.”
Triệu Khương Lan gật đầu một cái, nàng nhìn Lưu Chương cười: “Khi nãy ông vừa mới đụng vào người bệnh đúng không? Mau lấy nước sạch và xà phòng để làm sạch tay và miệng đi.”
Lưu Chương vội vàng làm theo, Triệu Khương Lan cũng tự đi rửa ráy một chút.
Sau đó nàng bảo mọi người chưng dụng một số ngôi nhà không người ở trong trấn, rồi nói những người kia đem người nhà bị bệnh của họ đến đó.
Nhưng nàng lại không ngờ được rằng những người có triệu chứng như thế lại ngày một gia tăng.
Còn có thêm một số ca bệnh nặng, gần như không xuống giường được.
Giang Dương lo lắng đến tìm Triệu Khương Lan để thương lượng: “Công tử, bây giờ phải làm sao đây? Hôm nay thuộc hạ xem bệnh cho một người, cảm thấy cơ thể hắn có gì đó kỳ lạ, không phải là do dịch bệnh đâu đúng không…”
Nói đến đây, ngay cả Giang Dương xưa nay luôn luôn bình tĩnh thì giọng nói vẫn hơi run rẩy.
Từ xưa đến nay nếu xảy ra dịch bệnh, thì rất có thể toàn bộ thành phố sẽ bị diệt vong.
Nơi đó sẽ có đầy rẫy thi thể, giống như địa ngục trần gian.
Hơn nữa, nơi đây vừa mới trải qua một trận đại chiến, sức sống vốn dĩ đã bị tổn hại nặng nề.
Nếu thật sự như thế thì không khác gì đang lâm vào đường cùng.
Triệu Khương Đan đang vẽ một số đồ vật nhìn như đồ che mặt và bao tay lên trên tờ giấy vẽ.
Nàng đem bản vẽ đó đưa cho Giang Dương: “Bắt đầu từ bây giờ, hãy nhờ các tiệm may trong thành dùng vải mới để làm ra hai đồ vật này, sau khi làm xong thì đem đi phân phát cho tất cả các đại phu, người ở tiệm thuốc và thành viên của những gia đình có người bị bệnh.”
“Những thứ này dùng để bịt miệng và mũi, tránh tiếp xúc và tránh lây nhiễm sao?”
“Đúng vậy.”
Nàng nâng mắt lên, bất thình lình nói: “Có một chuyện ta phải nói rõ với ngươi.”
Giang Dương nhìn qua, ánh mắt của Triệu Khương Lan hơi tuyệt vọng.
“Suy đoán của ngươi không sai, dịch bệnh đã đến.”
Dựa theo chế độ hiện nay, thời kỳ đặc thù, nên trị an trong thành được quân đội tiếp nhận.
Hơn nữa dựa theo thánh ý thì thủy quân Đông Nam tạm thời do La Tước và Thần Vương phụ trách.
Bởi vì không biết tung tích của Mộ Dung Bắc Uyên nên La Tước phải nhận chức chủ soái đến trước để quản lý đội ngũ.
Sau khi xuất hiện dịch bệnh, Triệu Khương Lan tìm đến chỗ La Tước để báo cho hắn tầm quan trọng của việc phòng chống dịch.
Điều này làm cho La Tước rất khó xử, chuyện Triệu Khương Lan nói cũng không phải chuyện nhỏ.
Hạn chế di chuyển người dân trong cả một thành phố, đó là một việc không phải một sớm một chiều là có thể làm xong.
Nhưng theo như lời nói của nàng, nếu không nhân lúc còn sớm hạ lệnh khống chế thì hậu quả sau khi dịch bệnh truyền nhiễm sẽ không thể tưởng tượng nổi.