Chương
Vô Tuyết là một thành lớn, vậy mà lúc này đường phố lại hiện ra vô cùng vắng vẻ.
Làm sao có thể tượng tượng chốn phồn hoa, náo nhiệt ngày trước lại trở nên tiêu điều, quạnh quẽ đến nhường này.
Sau khi đến quân doanh, La Tước nhận được tin Mộ Dung Bắc Uyên đến đã chạy vội ra ngoài.
Vừa nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên, hắn vội vàng hành lễ: “La Tước tham kiến điện hạ! Lúc trước nghe Triệu Minh công tử nói điện hạ rơi xuống nước, hạ quan vô cùng lo lắng, thường nghĩ đến an nguy của điện hạ. Hiện giờ điện hạ đã bình an trở về, trong lòng hạ quan rất vui mừng, cũng có thể yên tâm bẩm báo với thánh thượng rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên khẽ thở dài: “Trước đây là bổn vương không cân nhắc đã nghe theo Ngụy Minh, sau đó lo rằng sẽ liên lụy đến các tướng sĩ nên liều mình rơi xuống sông. May mà được hai ông cháu này cứu, bọn họ đã chăm sóc ta. Trong khoảng thời gian này để cho các ngươi lo lắng rồi.”
“Điện hạ quả thực là con của rồng, thần gặp thần phù hộ, gặp chuyện dữ cũng hóa lành!”
Mộ Dung Bắc có chút sốt ruột nhìn vào trong: “Đi vào trước đã, nói cho bổn vương biết tình hình, hơn nữa, để Triệu Minh Triệu công tử tới gặp ta.”
Họ cùng đi vào bên trong, La Tước khó xử nói: “Nói cũng khéo thật, Triệu công tử đã đến làng Phong Lam, hiện tại không thể về được.”
“Làng Phong Lam?” Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy khó hiểu: “Đó là nơi nào, sao lại nói hắn không thể về được?”
La Tước đành phải giải thích: “Có lẽ điện hạ không biết, trong thành đột nhiên bùng phát bệnh dịch, người bệnh rải rác trong các hộ gia đình, rất khó để tập trung trị liệu. Mà số lượng đại phu trong thành lại không đủ, vì để nâng cao hiệu suất nên Triệu công tử đã đề nghị đưa tất cả người bệnh đến làng Phong Lam.
Hơn nữa, hầu hết các đại phu cũng theo đến đó, nếu có người trong thành phát bệnh cũng sẽ có nhiều người chăm sóc và chữa trị.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên vô cùng căng thẳng: “Ý của người là Triệu Minh đi làng Phong Lam, tự mình chăm sóc người bệnh?”
“Đúng vậy. Giang Dương vốn đề nghị đại phu Triệu ở lại, nhưng hắn là người nhiều kinh nghiệm, vượt qua người bình thường, hắn khăng khăng muốn đi, không ai có thể khuyên được.”
Nghe đến đó, Mộ Dung Bắc Uyên yên lặng.
La Tước thấy vẻ mặt rầu rĩ của hắn, đành an ủi: “Điện hạ đừng quá lo lắng, y thuật của Triệu đại phu rất cao, chắc chắn có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Làng Phong Lam ở đâu, bổn vương muốn đi xem.”
“Không được!”
La Tước lập tức lên tiếng phản đối: “Tuyệt đối không thể, hạ quan quyết không để ngài xông vào tâm dịch!”
Hai tay Mộ Dung Bắc Uyên nắm chặt: “Ta không yên tâm để hắn ở đó.”
La Tước có chút ngạc nhiên, Triệu Minh kia là người thế nào mà có thể khiến cho Thần vương bận tâm đến vậy.
Cho dù tình cảm giữa họ có sâu đậm đến đâu thì hắn cũng sẽ không thể nghe theo ý muốn này của Mộ Dung Bắc Uyên.
“Cho dù hạ quan có bị ngài trách phạt thì cũng khó mà tuân lệnh, mong điện hạ đừng làm khó hạ quan.
Hơn nữa hiện giờ làng Phong Lam đã bị phong tỏa hoàn toàn, người bên ngoài không thể vào được, người bên trong cũng không ra được. Ngay cả người vận chuyển thuốc và đồ vật cũng chỉ có thể đặt những thứ đó ở một nơi cách trạm kiểm soát vài thước, đến khi người kia đi khuất rồi thì mới có người từ trong làng ra lấy đồ, trong quá trình đó không được tiếp xúc với nhau.”
Nhìn hai hàng lông mày nhíu chặt của Mộ Dung Bắc Uyên, La Tước bổ sung: “Đó đều là ý của Triệu công tử. Nếu ngài thật sự muốn tốt cho Triệu công tử thì đừng đi quấy rầy hắn. Nếu ngài đến đó, hắn sẽ vì tiếp đón ngài mà phân phân tâm, vậy không phải là sẽ càng khó quan tâm đến người bệnh hơn sao?”
Ông lão bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “La tướng quân, lão già này trước đây cũng là thầy lang trong giang hồ, trước đây cũng từng chữa bệnh đậu mùa. Ta cũng có kinh nghiệm ứng phó với dịch bệnh, ta muốn đi làng Phong Lam giúp đỡ mọi người, không phải ngài vừa nói thiếu đại phu sao?”
La Tước hơi do dự: “Nhưng mà nhìn ngài cũng đã nhiều tuổi, vào đó sẽ rất vất vả.”