Chương
“Triệu công tử, tâm trạng Lưu đại phu không ổn định, lúc ăn cơm cũng không đến. Sau khi có người bệnh nọ chết, tinh thần của hắn đã suy sụp, bây giờ ngay cả một câu hắn cũng không chịu nói.”
Trên bàn cơm, có người không kiềm chế được lau khóe mắt.
“Thật ra không nên trách Lưu đại phu đa sầu đa cảm, hôm qua lúc đi thiêu người chết, ta cũng sắp phát điên. Trước kia ta có nghe nói, người chết như ngọn đèn, chỉ cần còn cơ thể thì linh hồn sẽ được dẫn đường về nhà. Bây giờ ngay cả cơ thể cùng bị thiêu hủy, liệu linh hồn có thể trở về hay không?”
Lời này quả thực đã chạm đến nội tâm của mọi người, một vài người ôm đầu khóc lớn.
Triệu Khương Lan lẳng lặng buông đũa, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Dường như nàng nghĩ tới điều gì đó, nhẹ giọng hỏi: “Hôm nay là ngày bao nhiêu?”
Một người bên cạnh đáp: “Nếu nhớ không lầm thì hôm nay là ngày bảy.”
Vừa dứt lời, có người đã phản ứng: “Ôi, ngày bảy tháng bảy, là lễ Thất tịch đó!”
Lễ Thất tịch, trong dân gian có đồn rằng đây chính là ngày mà Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau trên cầu qua sông Hoàng Hà.
Cho nên ngày này được rất nhiều đôi tình nhân trong thiên hạ coi trọng.
Các cô nương chưa thành thân thường sẽ thả một phần kim chỉ xuống nước, nếu như hình ảnh phản chiếu của nó thẳng tắp thì mong ước “cầu Chức Nữ có một đôi tay thêu thùa khéo léo” sẽ thất bại.
Ngược lại, nếu như hình ảnh phản chiếu gấp khúc thì cầu nguyện sẽ thành công.
Triệu Khương Lan chuyển đề tài, nỗi đau buồn trong mọi người cũng tan biến vài phần.
Ở nơi này không có kim chỉ, mọi người chỉ có thể nhìn lên những ngôi sao trên bầu trời.
“Tối nay Ngưu Lang và Chức Nữ sẽ đến gặp nhau sao?”
Bầu trời đêm yên ở vùng quê vốn yên tĩnh và có phần lạnh lẽo, lấp lánh ánh sao.
Triệu Khương Lan nhìn lên bầu trời, lặng lẽ nói một câu: “Bắc Uyên, mọi thứ rồi sẽ tốt lên, phải không?”
Trong thành Vô Tuyết, Mộ Dung Bắc Uyên một mình đứng sau hậu viện.
Trên tay hắn cầm một chiếc đèn Khổng Minh, cẩn thận đốt nến, lồng đèn ngay lập tức tràn đầy ánh lửa ấm áp.
Chiếc đèn lồng chậm rãi bay lên, hướng về phía bầu trời.
La Tước từ phía sau đi tới: “Điện hạ đang làm gì vậy?”
“Lúc bổn vương còn nhỏ, nghe một vị nương nương trong cung nói rằng thả đèn Khổng Minh có thể cầu phúc, cầu xin các vị thần để ý đến ánh sáng của nhân gian, từ đó ban phúc lành cho muôn dân.”
Khi nói lời này, trên khuôn mặt tuấn tú của hắn hiện lên nét cô đơn.
“Đáng tiếc bổn vương không thông thạo y thuật, không thể ở nơi quan trọng để được ở bên cạnh đối phương. Chiếc đèn nay mang theo tâm nguyện của ta, hy vọng người đang cực khổ ở nơi đó có thể cảm thấy được an ủi phần nào.
Khương Lan, ta rất nhớ nàng… “Nhìn kìa, là đèn Khổng Minh!”
Dòng suy nghĩ của Triệu Khương Đan bị một tiếng hô này cắt ngang.
Nàng ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy một chiếc đèn lồng sáng trong màn đêm đang chậm rãi bay xa.
“Nếu không nhầm thì chắc là có người trong thành Vô Tuyết đang cầu phúc cho người bệnh rồi. Các ngươi xem, chúng ta ở chỗ này dù bị phong tỏa, mỗi ngày trải qua đều đối mặt với tử thần, nhưng chúng ta không hề cô độc. Ở bên ngoài vẫn có những người quan tâm, đợi chúng ta trở về.”
“Hoa bên đường đã nở, trên đường về ngươi cứ thong thả ngắm hoa.”
Mọi người nghe xong lời này đều trở nên có tinh thần.
“Được, đừng ủ rũ nữa. Sớm chiến thắng bệnh dịch, chúng ta có thể cùng nhau về nhà!”
Triệu Khương Lan cười khẽ, chuẩn bị đi đến phòng sinh hỏi thăm tình hình.
Đã bảy, tám canh giờ trôi qua rồi, không biết hiện tại có xảy ra chuyện gì không?
Chưa tới gần, đã có một người thở hồng hộc chạy đến: “Vị phu nhân kia sinh rồi, là một bé gái khỏe mạnh!”