Chương
Nhưng không ngờ, Trữ quốc công lại tiến công vào lúc này, đi tới trước mặt hắn.
Liên Tư Thành thất bại, cả triều đình ra sức tìm tung tích của hắn.
Ngoai công hắn làm sao lại dám ngang nhiên vào trong cung!
“Quý nhi.”
Trữ quốc công nhìn thấy hắn, cũng để lộ ra vẻ mặt bất ngờ.
Hai người nhìn nhau vài giây,ông ta mới không nhịn được nói: “Con sao lại biến thành dáng vẻ như vậy, trông già đi cả chục tuổi thế.”
Mộ Dung Bắc Quý vẫn còn kinh sợ không vội vàng bước qua ngay, đột nhiên nghe thấy câu nói này, mới ngơ ngác mở miệng.
“Ngoại công, cữu cữu không phải bại trận chạy thoát rồi sao? Người thế nào lại tới cung này vậy, nếu như bị phụ hoàng phát hiện, sẽ không dễ dàng thả người đi đâu, hơn nữa người ngoài đều cho rằng người sớm đã rời khỏi thế gian này rồi, bây giờ lộ diện như này thực sự quá mạo hiểm rồi.”
Trữ quốc công ngược lại lại cười một cách vô cùng quái dị: “Quý nhi, hôm này. Phụ hoàng của con đi đến núi Long Nha để tế thiên rồi. Chỉ là lần tế thiên này, e rằng hắn không còn tính mạng để mà quay về nữa.”
Nghe Trữ quốc công nói như vậy, Mộ Dung Bắc Quý thở dài.
“Người nói gì, chẳng lẽ, chẳng lẽ người…”
“Không sai, Ngoại công đã cho sát thủ mạnh nhất mai phục ở núi Long Nha, hơn nữa phụ hoàng của con vì để bày tỏ sự thành tâm, không dám đem binh lên núi. Con thấy, ông ta có còn sống để mà quay về cung hay không?”
Mộ Dung Bắc Quý kinh sợ đến mức không nói lên lời, phải dùng sức để nuốt nước mấy cái.
Trữ quốc công lại để lộ ra dáng vẻ đắc chí: “Hơn một nửa số Ngự lâm quân, đã bị Tần Khâm đem đi rồi.
Số còn lại trong cung, cũng bị người của Ngoại công tiêu diệt gần hết rồi. Quý nhi, bắt đầu từ bây giờ, con cũng sẽ không bị nhốt ở nơi Đông cung lạnh lẽo này nữa, con tự do rồi!”
Mộ Dung Bắc Quý sợ đến ngã cả ra đất, hắn giữ chặt lấy vạt áo của Trữ quốc công, “Ngoai công, nhưng, nhưng lần này người thực sự đã quá mạo hiểm rồi. Ngộ nhỡ phụ hoàng vẫn toàn mạng trở về, đợi khi người quay lại cung, nhất định sẽ không bỏ qua cho người và tôn nhi đâu.”
“Hắn ta chắc chắn sẽ chết! Làm sao có thể toàn mạng mà trở về được?”
Trữ quốc công chậm rãi ngồi xuống, đặt lên vai của Mộ Dung Bắc Quý.
Tiếng nói của ông ta dường như tràn ngập sự mê hoắc: “Quý nhi, đợi khi hắn chết, thiên hạ này, chính là của con.”
“Của con? Sao có thể là của con, con đã là một thái tử bị phế truất, cữu cữu lại làm chuyện đại nghịch bất đạo, sẽ không có người nào lại cung phụng con lên làm thái tử đâu.”
Ai ngờ Trữ quốc công đột nhiên lấy ra từ trong tay áo một thánh chỉ: “Con xem, đây là cái gì?”
Ngón tay Mộ Dung Bắc Quý run run nhận lấy, mở ra xem, dường như thở không nổi nữa rồi.
Đây là thánh chỉ, đúng là có viết Chiêu Vũ Đế truyền ngôi vị ngũ tử, trước là Thái tử Mộ Dung Bắc Quý.
Hắn đương nhiên biết, thánh chỉ này tuyệt đối không thể nào được viết ra từ tay Chiêu Vũ Đế.
Nhưng nét chữ mà nói, thì đúng là rất giống với nét chữ của Chiêu Vũ Đế.
“Đây là ngoại công sớm đã cho người chuẩn bị, trong phủ ngoại công đã chiêu nạp một vị kỳ tài đương thời thư pháp vô song, chỉ cần hắn xem qua nét chữ, đều có thể bắt chước được khí phách đó. Mà bên cạnh phụ hoàng của con không thiếu người của ngoại công, bắt chước chữ của hắn ta không phải chuyện khó, hơn nữa con xem, không phải là giống nhau như đúc sao?”
Mộ Dung Bắc Quý chỉ thấy tấm lụa vàng trên tay khó giải quyết vô cùng, bởi vậy bây giờ, ngoại công của hắn chính là đang ngụy tạo thánh chỉ, bức vua thoái vị!
Tại sao có thể như vậy, chuyện này sẽ còn phát triển đến mức điên khùng gì nữa đây.
“Không được, ngoại công, như vậy quá nguy hiểm rồi. Cho dù phụ hoàng bị ám sát, tôn nhi cầm thánh chỉ ngụy tạo lên ngôi, người trong thiên hạ cũng sẽ không phục. La Tước ở Giang Nam, khi biết tin này nhất định sẽ nhanh chóng trở về kinh thành, đội quân Tây Bắc trong tay Tôn Quyền, ông là ngoại tổ của Thần Vương, đâu có dễ gì mà tha cho con.”
Trữ quốc công thấy hắn run rẩy sợ hãi, lộ ra vẻ mặt tức giận.
“Theo ta biết, Chiêu Vũ Đế đến bây giờ vẫn chưa chịu viết chiếu chỉ truyền ngôi. Vì thế ngoài thánh chỉ ngụy tạo này ra, trong cung không thể nào có thánh chỉ thật nào khác. Chỉ cần ngày hôm nay hắn ta chết, không có gì đối chứng. Thần vương ở Giang Nam xa xôi, Sơn Vương bệnh tật, Lập Vương cũng là tên ăn chơi, ngoài con ra, thì không có ai phù hợp hơn nữa cả.”
Ông ta nheo mắt lai: “Nếu như con đăng cơ, người ngoài cho dù nghi ngờ như thế nào? Nếu như La Tước và Tôn Quyền dám đem binh tấn công kinh thành, thì người tạo phản chính là bọn họ! Từ xưa đến nay thị phi từ miệng, trong triều không thiếu điều này, không phải là gió chiều nào nghiêng theo chiếu đó hay sao!