Chương
Nhưng may mắn là Hoa quý phi vẫn nén được tiếng kêu đau xuống.
Bà chỉ cắn chặt môi, không muốn phát ra âm thanh cầu xin tha thứ.
Trong mắt Phong Duật Thiên xẹt qua vẻ buồn phiền xót xa và tán thưởng.
Người đẹp số một kinh thành tiếng tăm lừng lẫy đúng là giống hệt lời đồn, dù đến cái tuổi này rồi vẫn đẹp đến không thể tả.
Không chỉ có vẻ ngoài khiến người ta tiếc nuối không thôi, ngay cả phẩm chất cũng cực kỳ kiên cường.
Đau đớn như thế, đừng nói là con gái thân hình mỏng manh, có là đàn ông trong thiên hạ cũng chẳng mấy người có thể chịu được.
Đúng là con gái của Tây Bắc Vương Tôn Quyền.
Phong Duật Thiên nheo mắt lại, lưỡi đao lại đặt trên ngón út máu thịt lẫn lộn của bà.
“Còn không mở miệng, ngón tay thứ hai này cũng khó giữ đấy. Hoa quý phi, cần gì phải khổ sở giãy giụa như thế. Người đẹp hiếm có như ngươi, cho dù thay đổi triều đại thay một đế vương khác cũng có đàn ông bằng lòng lấy ngươi, loại người não rỗng như Chiêu Vũ đế đó có gì tốt!”
Hai mắt Hoa quý phi đỏ bừng nhìn hắn, bà bỗng thình lình mở miệng, nhưng lại cắn răng mắng một câu: “Ta nhổ vào!”
Phong Duật Thiên cười gằn, lại cắt một ngón tay của bà.
Tay chân của Hoa quý phi đều đau đến co lại, môi đã sớm bị cắn đến bật máu.
Nhìn như vậy lại càng động lòng người.
“Có nói hay không!”
Bà bất chấp cong môi, vẻ mặt liều lĩnh bướng bỉnh ngang ngạnh: “Ngươi đừng hòng biết!”
Phong Duật Thiên giận đến mức kề kiếm lên cổ bà.
Loại đàn bà không chịu thuần phục như vậy đáng phải chết.
Nhưng gương mặt của bà đúng là cực phẩm trên đời, chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
Nếu chết như thế thì thật sự hơi đáng tiếc.
Phong Duật Thiên chỉ đành dùng sức hất bà ra: “Trông chừng bà ta cho ta! Những người khác tìm kỹ cho ta, ta không tin một người sống sờ sờ như Chiêu Vũ đế lại biến mất không tìm thấy!”
Bên vách đá, dù rằng mũi chân có thể giẫm lên hốc đá, Chiêu Vũ đế vẫn cảm thấy cật lực.
Thậm chí hắn ta không dám động cánh tay, chỉ cần hơi động đậy đã cảm thấy đau nhức không cách nào tả được.
Sống nhiều năm như vậy, có ngày nào hắn ta không sống trong nhung lụa, chưa từng chịu tội như thế.
Trong lòng hắn lại không yên tâm về Hoa quý phi.
Người dó dẫn thích khách đi, bản thân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân đến gần.
Chiêu Vũ đế không dám thở mạnh, run rẩy nắm chặt ngón tay.
Trong lòng hắn ta cầu nguyện, tuyệt đối đừng tới đây, tuyệt đối đừng phát hiện ra hắn ta!
Có mấy cái thích khách đứng ở bên vách đá tức giận mắng: “Thật là quái quỷ mà, lục soát khắp nơi, ngay cả trên cây cũng không thấy bóng dáng. Giữa ban ngày ban mặt, rốt cuộc cẩu hoàng đế trốn đi đâu rồi!”
Một người khác hỏi: “Nếu lần này không giết được cẩu hoàng đế, lỡ như hắn ta trở về cung thì phải làm sao?”
“Bây giờ chắc là Trữ quốc công đã dẫn người khống chế cung thành rồi, cho dù lúc này cẩu hoàng đế về cung, chỉ cần bị người của chúng ta phát hiện cũng sẽ bị giết ngay. Cho dù thế nào cũng phải để Ngũ hoàng tử lên ngôi!”
Chiêu Vũ đế ở phía dưới nghe được những lời này, giận đến suýt nữa phát run.
Trữ quốc công?
Tên gian thần nịnh thần đó quả nhiên chưa chết.
Ban đầu hắn ta cảm thấy kiểu chết phanh thây của Trữ quốc công quá kỳ quái, nói không chừng là kế ve sầu thoát xác.
Bây giờ xem ra là hắn ta đoán đúng rồi.
Vừa rồi bọn chúng còn nói sẽ để Ngũ hoàng tử lên ngôi?
Được lắm, Mộ Dung Bắc Quý à Mộ Dung Bắc Quý, uổng công lúc trước hắn ta còn muốn cho hắn một cơ hội cuối cùng!