Chương
Nhà họ Liên mắc phải tội lớn tày trời, hắn ta cũng không lập tức xử tử Mộ Dung Bắc Quý.
Vốn nghĩ rằng lúc đó Mộ Dung Bắc Quý không rời khỏi cung thành với đám người của Liên Tư Thành, nói không chừng hắn còn cứu được.
Lại không ngờ rằng đứa con bất hiếu này vẫn khiến hắn ta thất vọng.
Quả nhiên hắn một lòng muốn trở thành hoàng đế mới, cướp lấy ngôi báu của mình!
Chiêu Vũ đế hận, cơn hận không ngừng sôi trào trong máu thịt hắn ta.
Chỉ cần lần này có thể chuyển nguy thành an, hắn ta tuyệt đối không buông tha cho mấy đứa con lòng lang dạ sói kia.
Có lẽ là tìm một vòng cũng không thấy người, cho nên bọn thích khách bỏ đi.
Chiêu Vũ đế cảm thấy hai cánh tay đã không còn là của mình nữa.
Mỗi phút mỗi giây giằng co ở chỗ này đều đau khổ tột cùng.
Sớm biết vậy, lúc trước thế nào cũng không để Tần Khâm ở quá xa.
Những lão già lễ quan kia, rốt cuộc là ai đưa ra cái chủ ý ngu ngốc nói không thể dẫn binh lên núi!
Bên kia, Tần Khâm một đường vận công, dẫn một đội quân tinh nhuệ đi lên đỉnh núi trước.
Đoàn người Hoàng hậu, Hoa quý phi và các hậu phi với đám người La Kiều Oanh, Mộ Dung Bắc Tô đang khổ sở đấu với đối phương, bởi vì lấy ít không địch lại được nhiều, đều bị khống chế.
Lúc này thấy quân cứu viện chạy tới, trên mặt tất cả mọi người đều lộ ra vẻ vui mừng.
Phong Duật Thiên dẫn đầu đám thích khách không ngờ ngự lâm quân lại tới nhanh như vậy, lúc này hai bên lại đánh nhau.
La Kiều Oanh nhân cơ hội lao lên, xé đai lưng bên hông Mộ Dung Bắc Tô.
Trong đai lưng này ẩn giấu bí mật, chứa một cây nhuyễn kiếm.
Nàng ấy bay lên không trung chém ra một đường kiếm, đâm về phía thích khách ở bên cạnh bọn họ.
Mộ Dung Bắc Tô cũng bảo vệ trước mặt hoàng hậu và quý phi, rất sợ bọn họ sẽ bị bắt giữ.
Ngự lâm quân ở phía sau lục đục đuổi lên núi.
Phong Duật Thiên thấy tình thế không ổn, thấp giọng quát lên: “Rút lui!”
Tần Khâm bay tới, tay cầm trường kiếm chém xuống giữa không trung.
Phong Duật Thiên cố hết sức cản mấy chiêu, bất đắc dĩ dùng đến kiếm pháp bí truyền.
Vẻ mặt Tần Khâm hơi biến đổi: “Kiếm pháp Phong Thiên? Hóa ra các ngươi là người của sơn trang Bách Thảo!”
Hai người tiếp tục so chiêu, tạm thời đánh khó phân cao thấp.
Hoa quý phi mồ hôi lạnh như mưa dùng dằng đứng dậy, Mộ Dung Bắc Tô vội vàng đỡ bà dậy: “Quý phi, ngài muốn làm gì ?”
“Mau, mau đi cứu phụ hoàng con!”
“Phụ hoàng ở đâu?”
Lúc trước Tần Khâm chưa tới, Hoa quý phi cắn chặt hàm răng không nói chữ nào.
Bây giờ quân cứu viện đã tới, bà đâu thể trì hoãn thêm nữa.
Mộ Dung Bắc Tô vừa nghe bà nói Chiêu Vũ đế ở bên vách đá thì bị dọa đến hít sâu một hơi.
Hắn và La Kiều Oanh nhìn nhau, ngay sau hai người đó mang theo mấy ngự lâm quân chạy tới bên vách đá.
Chiêu Vũ đế còn chưa biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, hắn ta chỉ cảm thấy cả người căng cứng.
Không chỉ là cánh tay, ngay cả bắp chân cũng bắt đầu không ngừng run rẩy bởi vì dùng lực quá lâu.
Hắn ta chật vật cắn răng, trong lòng biết nếu không có ai tới cứu mình, có lẽ rất nhanh thôi, hắn ta sẽ không chịu được mà rơi xuống.
Thân thể càng ngày càng nặng…
Bên dưới như có vật gì đang kéo hắn ta, buộc hắn ta rơi vào vực sâu không đáy.
Đang lúc ngàn cân treo sợi tóc, bên tai Chiêu Vũ đế lại truyền tới một loạt tiếng bước chân.
Hắn ta nín thở không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, giây tiếp theo lại nghe thấy giọng nói sốt sắng của lão Lục vang lên.
“Phụ hoàng, phụ hoàng người có ổn không, chúng con tới cứu người!”
Là Mộ Dung Bắc Tô, cuối cùng cũng có người tới cứu hắn ta!