Chương
Trên đường trở về cung, Chiếu Vũ đế nhìn thấy Hoa quý phi mà đau lòng.
Ngón tay của người phía sau được vải trắng quấn chặt lại, nhưng vẫn không cầm nổi tốc độ máu chảy ra, nhìn loang lổ nhức mắt.
Hoa quý phi yếu ớt dựa người lên xe ngựa, ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.
“Ái phi, nàng yên tâm đi. Những người đã ra tay với nàng, trẫm sẽ không để cho bọn chúng được chết một cách dễ dàng. Trẫm nhất định sẽ chém bọn chúng ra làm nghìn mảnh để cho nàng hả giận.”
“Nếu không phải vì cứu trẫm thì nàng cũng sẽ không bị bọn chúng để mắt tới. Đều là do trẫm không tốt mới để cho nàng phải chịu khổ thế này.”
Chiêu Vũ đế nói rất chân tình thắm thiết, giống như sắp khóc đến nơi.
Hoa quý phi không nhịn được nhìn hắn ta một cái: “Được rồi, chàng đừng ồn ào nữa, thiếp muốn chợp mắt một lúc.”
Hoàng hậu cũng không nhịn được than thở.
Mặc dù ngoài mặt Hoa quý phi tỏ ra không sao, nhìn thì có vẻ như không để ý đến gì cả. Nhưng mà bàn tay phải bỗng ít đi hai ngón tay, nếu là bất kỳ ai thì cũng sẽ cảm thấy buồn tủi.
Xe ngựa rong ruổi trên đường, đi đến bên ngoài cung thì dừng lại.
Khi nãy Chiêu Vũ đế rõ ràng nghe thấy mấy tên thích khách kia nói rằng trong cung đã bị kẻ khác chiếm mất.
Tần Khâm lo lắng nói: “Hoàng thượng, hay là để vi thần đưa người đến doanh trại của ngự lâm quân, đợi sau khi vi thần vào cung quét sạch nghịch tặc thì sẽ đến để đón người về cung sau?”
Hắn ta vừa nói ra câu này thì chợt có đám người chạy như bay đến.
Bình tĩnh lại thì thấy người cầm đầu chính là Mộ Dung Bắc Hải.
Chân của Mộ Dung Bắc Hải cũng đã bình phục kha khá rồi, hôm nay cưỡi ngựa cũng khá thoải mái.
Sau khi thân tín của hắn ở trong cung phát hiện ra Trữ quốc công có ý đồ mưu phản, thì liền phái người đi báo cho Sơn Vương phủ.
Cho nên bây giờ hắn lập tức dẫn binh lính mau chóng chạy đến đây.
Nhìn thấy Chiêu Vũ đế ở phía xa, Mộ Dung Bắc Hải vội vã tiến lên: “Phụ hoàng, người không sao chứ?”
Chiêu Vũ đế vạch màn che lên nói: “Bắc Hải à, trẫm không có gì đáng ngại cả, con nghe thấy tin có người tiến công vào cung rồi?’ “Đúng thế thưa phụ hoàng.”
“Được, nếu con cũng mang người tới thì trẫm sẽ cùng mọi người cùng nhau vào cung. Trẫm cũng muốn tận mắt nhìn xem lão tặc Trữ quốc công kia rốt cuộc muốn làm cái gì. Tính cả thù mới hận cũ, hôm nay chúng ta hãy cùng thanh toán hết đi!”
Tần Khâm thấy Chiêu Vũ đế muốn tiến cung thì lập tức đi về phía trước để mở đường.
Mộ Dung Bắc Hải thì bảo vệ một cách chu toàn bên người Chiêu Vũ đế, khi về đến bên ngoài cung thành thì quả nhiên đã gặp phải một đoàn binh mã đang giao chiến với ngự lâm quân.
Những phi tần ở phía sau bị dọa sợ, không dám mở mắt ra nhìn.
Ánh mắt của Chiêu Vũ đế trở nên nặng nề, khuôn mặt trở nên vô cùng nghiêm nghị.
Động tĩnh ở bên ngoài rất nhanh đã truyền vào trong cung.
Mộ Dung Bắc Quý vốn đang đi theo Trữ quốc công ra đến đại điện thì nghe thấy thuộc hạ hoảng hốt báo cáo.
“Không xong, không xong rồi! Tần Khâm đã đưa ngự lâm quân đến bên ngoài cửa cung rồi, hơn nữa phía sau còn có vô số xe ngựa, dường như hoàng thượng vẫn đang còn sống.”
“Ngươi nói gì!”