Chương
Sắc mặt của Trữ quốc công lập tức biến đổi: “Làm sao có thể, Phong Duật Thiên đã đảm bảo với ta rằng nhất định sẽ không để lại bất kỳ sai sót nào, tuyệt đối sẽ không để cho Chiêu Vũ đế một con đường sống cơ mà? Rốt cuộc thì Sơn trang Bách Thảo làm ăn kiểu gì thế hả!”
Dường như Mộ Dung Bắc Quý đã lường trước được kết quả, hắn bình tĩnh hỏi lại: “Bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi?”
“Cả hai phe đều đang giao chiến ở Thần Hổ Môn, bây giờ quân số đang ngang ngửa nhau. Nhưng mà Sơn Vương mang binh lính trong phủ tới, chỉ sợ là không lâu nữa Lập Vương phủ, các vị Hầu gia Bá gia hay thậm chí là các trọng thần, thị vệ cũng sẽ liên tục chạy đến để cứu giá. Một khi đã có nhiều người đến thì chỉ sợ là chúng ta sẽ bị thất thế!”
Gương mặt Trữ quốc công trở nên dữ tợn: “Bây giờ cử binh đi công kích Chiêu Vũ đế là quan trọng nhất, đừng hao tổn sức lực với ngự lâm quân nữa! Mau truyền lệnh xuống, tất cả mọi người đều phải cố gắng để giết Chiêu Vũ đế. Giết chết hắn ta thì điện hạ mới có cơ hội kế vị.”
Mộ Dung Bắc Quý nắm chặt bàn tay trong vô thức, lòng bàn tay hắn liên tục đổ mồ hôi lạnh.
Từ đầu đến cuối, Trữ quốc công chưa từng hỏi xem hắn có muốn ngôi vị hoàng đế này hay không.
Ông ta luôn thay hắn quyết định tất cả, đâu hỏi qua ý kiến của hắn bao giờ?
Chỉ sợ là đến khi hắn thật sự có cơ hội để làm chủ giang sơn rồi thì Trữ quốc công vẫn sẽ là người giật dây ở phía sau của đế vương, nhiếp chính cai quản triều đình.
Đối với ngoại công mà nói thì hắn chỉ là một công cụ mà thôi, chỉ là bù nhìn không hơn không kém.
Nghĩ đến đây thì Mộ Dung Bắc Quý đã tàn nhẫn hạ quyết tâm.
Hắn nắm lấy chủy thủ, một giây tiếp theo liền đưa lên trên cổ Trữ quốc công.
Trữ quốc công còn chưa kịp phản ứng lại, đợi đến khi cảm thấy có gì đó nhói nhói ở trên cổ, thì không dám tin mà quay đầu lại.
Là Mộ Dung Bắc Quý? Cháu ngoại của ông ta dám kề dao lên cổ ngoại công của nó?
“Bắc Quý, con điên rồi hả, ta là ngoại công của con đó! Ngoại công từ xưa đến nay luôn suy nghĩ vì con, muốn đem tất cả những thứ tốt đẹp nhất trên thế giới này đến cho con. Sao con lại dám đối xử với ta như thế!”
Mộ Dung Bắc Quý giương mắt nhìn người đứng bên cạnh mình, mở miệng lạnh lùng nói: “Nói với những người ở bên ngoài mau chóng dừng tay. Trữ quốc công đã ở trong tay ta, nếu như bọn họ vẫn không dừng lại thì ta cũng không thể đảm bảo cho tính mạng của ngoại công được đâu.”
Những người kia thấy được cảnh này, sớm đã bị dọa cho bối rối.
Đây rốt cuộc là tình huống gì! Ông cháu hai người họ đang trở thành kẻ thù sao?
Nếu Mộ Dung Bắc Quý mà ra tay thì chẳng những có nghĩa là hắn ta không có ý định lên ngôi vua, mà rất có thể hắn còn sẽ giết chết Trữ quốc công.
Đối phương liền vội vàng đáp: “Vâng, điện hạ, xin người hãy bình tĩnh lại, tiểu nhân sẽ ra lệnh cho người ở bên ngoài dừng tay lại.”
Nhìn thấy hắn ta lảo đảo rời đi, Mộ Dung Bắc Quý mới lấy sức kiềm chế Trữ quốc công.
“Ngoại công đừng có vùng vẫy nữa. Hôm nay, con sẽ không làm theo ý muốn của người đâu. Đến cả ngoại công có nói ra tất cả mọi chuyện thì con cũng sẽ không làm ra những chuyện trái với đạo lý nữa.”
Trong lòng Trữ quốc công vô cùng tức giận, ông ta luôn luôn bị những kẻ thấp kém hơn bắt làm con tin.
Ông ta không có cách nào khác nên chỉ có thể cẩn thận dụ dỗ: “Được rồi, Bắc Quý, là ngoại công không tốt, ngoại công không nên ép con giết phụ hoàng con. Ta cũng không biết là cha con hai người vẫn còn tình cảm, ngoại công đã làm những việc không hợp tình hợp lý. Như thế này có được không, ngoại công sẽ không tính toán chuyện tạo phản nữa, từ hôm nay trở đi ta sẽ buông xuôi, con thả ngoại công ra đi, nhân lúc phụ hoàng con con chưa đến đây, ngoại công vẫn còn có cơ hội chạy trốn, ít nhất vẫn còn một con đường sống.”
Mộ Dung Bắc Quý nghe ông ta nói như thế thì vẻ mặt lại càng thêm lạnh lùng.
“Ngoại công muốn một con đường sống, vậy trước khi ngoại công và cữu cữu làm ra những chuyện này đã từng nghĩ tới đường sống của ta và mẫu phi hay chưa? Từ đầu ta đã cảnh cáo các người, nếu muốn giành lấy ngôi vị hoàng đế thì có thể dùng biện pháp nào cũng được, chỉ có tạo phản là không thể. Nhưng mà thử hỏi các người có từng để ý đến lời ta nói hay không, không phải các người đã âm thầm sắp xếp tất cả những chuyện này hay sao? Bây giờ binh lính ngã như rạ, còn làm ra những chuyện quá đáng, nhất định sẽ liên lụy đến ta và mẫu phi.”
Trữ quốc công không thể làm gì khác đành nói: “Ngoại công chỉ là muốn tốt cho con…”
“Bỏ những lời giả dối đó đi. Nói là muốn tốt cho ta, mà ông lại nắm hết tất cả quyền lực trong tay. Khi thân thể của ta không khỏe, ông đã từng quan tâm đến ta hay chưa? Khi ta mất đi người ta yêu thương, ông có từng để ý đến hay không? Đều không có, thậm chí cái chết của Thẩm Hi Nguyệt lúc ban đầu cũng là do ông hãm hại. Có lẽ ông sẽ không thể biết được cảm xúc của ta khi phải nhìn người con gái yêu ta hơn cả sinh mệnh chết ngay trước mặt mình.”
“Chẳng lẽ con vẫn nhung nhớ không quên Thẩm Hi Nguyệt? Nàng ta đã chết lâu lắm rồi, con vẫn không thể quên được nàng ta hay sao, không phải sau đó người trong lòng con là Triệu An Linh sao, Bắc Quý à, nữ nhân như quần áo, làm sao có thể quan trọng hơn nghiệp lớn đời đời được cơ chứ.”
Mộ Dung Bắc Quý gầm nhẹ: “Người trong lòng ta là ai không quan trọng, quan trọng là ông chưa từng thật sự quan tâm đến ta.”