Chương
Chiêu Vũ đế lại càng khó hiểu, hắn suy nghĩ một lát, rồi được người hầu dìu về phía trước.
Đám phản quân này quả nhiên không dám hành động nữa.
Tần Khâm lạnh lùng nói: “Nếu Trữ quốc công cũng đã khó giữ mình rồi, các ngươi còn tranh đấu cái gì?
Bỏ vũ khí xuống, đừng làm vật hy sinh vô nghĩa!”
Bây giờ Mộ Dung Bắc Quý cũng đã làm đến nước này rồi, đương nhiên không thể đăng cơ được nữa.
Vậy cho dù họ có thắng cũng không thể có người đủ tư cách kế vị được.
Hơn nữa hoàng đế chưa chết, triều thần sẽ không trở giáo, dân chúng sẽ không chấp nhận, quân đội sẽ không bỏ qua.
Thật ra họ đã thua thê thảm rồi.
Nghĩ đến chuyện này, họ lần lượt bỏ vũ khí xuống.
Ngự lâm quân đồng loạt bao vây, bắt lấy toàn bộ phản tặc.
Ở đằng xa, Mộ Dung Bắc Quý đẩy mạnh Trữ quốc công, từ từ bước đến bên này.
Chiêu Vũ đế thấy bóng dáng bọn họ từ xa bước đến, trong lòng cảm thấy khó tả.
Phút chốc hắn lại không biết đây rốt cuộc là mưu kế của Mộ Dung Bắc Quý muốn gỡ tội cho chính mình, hay là muốn đưa Trữ quốc công vào chỗ chết thật.
“Phụ hoàng, cho dù người có tin hay không, chuyện ở cung đình hôm nay, nhi thần hoàn toàn không biết.
Bao gồm cả chuyện thủy quân Đông Nam trước đây làm loạn tạo phản, nhi thần cũng bị nhà họ Liên che giấu. Liên Tư Thành muốn tự xưng làm vua, hoàn toàn không phải tính toán cho nhi thần. Giang Nam mới bắt đầu loạn lạc, hắn sai người đưa nhi thần rời đi, nhưng nhi thần đã từ chối. Ai biết được bọn chúng sau khi bại trận còn không cam lòng.”
Mộ Dung Bắc Quý nhìn Lan quý phi ở phía xa một cái: “Nhi thần quả thật từng có dã tâm hừng hực, mơ mộng có được thứ không nên có. Nhưng bây giờ đã hoàn toàn giác ngộ, không dám có ham muốn đó nữa, chỉ mong có thể giữ lại mạng sống cùng mẫu phi, không cầu mong gì khác.”
Chiêu Vũ đế im lặng không nói lời nào.
Lan quý phi quỳ rạp xuống, nước mắt đã thấm đẫm khuôn mặt.
“Hoàng thượng, thần thiếp ở cạnh ngài đến nay đã gần hai mươi năm. Tuy trước kia có hơi hống hách càn rỡ, nhưng chưa từng có suy nghĩ làm hại ngài, nhiều năm như vậy luôn hết lòng hết dạ yêu một mình ngài, còn sinh Quý nhi cho ngài, không có công cũng có sức. Lần này nhà họ Liên sai hoàn toàn, thần thiếp mang họ Liên, tự biết tội không thể tha, nếu ngài khăng khăng xử trí toàn bộ người nhà họ Liên, có thể tha cho một mình con trai thiếp được không? Nó họ Mộ Dung, nhà họ Liên chỉ là nhà ngoại của nó, vốn không nên chịu tội chung.”
Chiêu Vũ đế nặng nề nhắm mắt.
Lan quý phi đi theo hắn nhiều năm, không khác gì phu thê bình thường.
Đương nhiên không thể nói không có tình cảm, chỉ là tha cho bà ta, thì làm sao ăn nói với người trong thiên hạ.
Mộ Dung Bắc Quý thấy Chiêu Vũ đế do dự, càng đâm sâu mũi dao vào cổ Trữ quốc công, làm cho Trữ quốc công chửi ầm lên.
Chiêu Vũ đế bỗng nhớ ra điều gì, ngăn động tác của hắn lại: “Khoan đã.”
Hắn ta nói với Trữ quốc công: “Rốt cuộc Liên Tư Thành đang trốn ở đâu, nếu ngươi nói ra có lẽ còn được toàn thây.”
Trữ quốc công lạnh lùng hừ một tiếng: “Nó ở đâu sao ta biết được?”
“Trữ quốc công, trước đây trẫm vô cùng kính trọng ngươi, là ngươi tự làm tự chịu. Thật ra kẻ ngấp nghé ngôi vị hoàng đế, không chỉ có Liên Tư Thành và Mộ Dung Bắc Quý, mà còn có ngươi nữa!”
Chiêu Vũ đế tiến lên một bước, lấy đoản kiếm trong tay Mộ Dung Bắc Quý, tự tay đâm vào ngực Trữ quốc công.
“Đáng tiếc, ngươi đã định sẵn không có cơ hội rồi.”