Chương
Chiêu Vũ đế lập tức đồng ý: “Chuyện này có gì khó. Chỉ cần nó không phạm lỗi giống Mộ Dung Bắc Quý, trẫm đều có thể khoan dung. Huống hồ Uyên nhi lần này lập chiến công hiển hách ở Giang Nam, nhiều lần đánh thắng bất ngờ vào những lúc quan trọng, đợi đến lúc nó điều binh về triều, trẫm còn phải ban thưởng hậu hĩnh đó!”
Ánh mắt Hoa quý phi lóe lên: “Ý của thần thiếp là nếu nó vì Thần vương phi mà xảy ra mâu thuẫn gì với ngài, vẫn mong ngài đừng trách móc nặng nề quá.”
“Thần vương phi?”
Chiêu Vũ đế bỗng nhíu mày: “Ái phi, bây giờ làm gì còn có Thần vương phi nữa chứ. Triệu Khương Lan đã được gã đến Vinh Dương rồi, đây là sự thật không ai thay đổi được. Ban đầu trẫm cố ý mắt nhắm mắt mở, nhưng Triệu Khương Lan bị người ta bắt cóc, sau đó được quốc vương Vinh Dương cứu. Chuyện này chỉ có thể chứng minh hai đứa bọn chúng có duyên không phận, Uyên nhi cũng đã nghĩ thông suốt, nó từng nói sẽ không cố chấp không buông Triệu Khương Lan nữa.”
Đương nhiên Hoa quý phi cũng biết, nhưng bà ta là mẹ ruột của Mộ Dung Bắc Uyên, luôn cảm thấy sự việc không bình thường lắm.
Bất chợt, bà có một linh cảm.
Đó chính là sự dây dưa giữa Mộ Dung Bắc Uyên và Triệu Khương Lan trên thực tế vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt.
Con của bà, bà là mẹ ruột nên hiểu rõ nhất.
Hắn đối với Triệu Khương Lan không phải là tình sâu nghĩa nặng bình thường, mà là có thể xông vào biển lửa vì nàng, không màng sống chết.
Mộ Dung Bắc Uyên vốn không nên dễ dàng thỏa hiệp với hiện thực, chùn bước vì thân phận của Triệu Khương Lan.
Nhưng hắn quả thực đã quay lại một mình, lại còn thay đổi thái độ.
Rốt cuộc trong đó đã xảy ra chuyện gì, quả thật bà cũng không nghĩ ra.
Rất nhanh, Mộ Dung Bắc Quý và Lan quý phi đã thu dọn đồ đạc xong.
Nếu đã trở thành thứ dân, cũng không thể tiếp tục ở lại nữa.
Bọn họ muốn từ biệt Chiêu Vũ đế lần cuối, đáng tiếc Chiêu Vũ đế không chịu gặp mặt.
Trái lại Viên hoàng hậu đến trước cửa cung, sai người sắp xếp một chiếc xe ngựa tiễn họ rời đi.
Nhà họ Liên kể từ ngày Liên Tư Thành tạo phản đã bị tịch thu hết tài sản, vương phủ Mộ Dung Bắc Quý từng ở lúc còn làm vương gia bọn họ cũng không có quyền được ở tiếp.
Nhưng Lan quý phi và Mộ Dung Bắc Quý đều có chút tiền tích góp, mua thêm một căn nhà ở bên ngoài sống cuộc sống của người bình thường vẫn khá đầy đủ.
Viên hoàng hậu nhìn theo bọn họ lên xe, Lan quý phi vén rèm ra nhìn lại hoàng hậu.
Lúc này nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây bà ta lén lút nhắm vào hoàng hậu, chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười.
“Hoàng hậu nương nương, lúc trước Vãn Tình đã đắc tội nhiều, thật xin lỗi.”
“Đi đi, sau này thoát khỏi hoàng thất cũng thoát khỏi nhà họ Liên, cứ sống thử cuộc sống của người dân bình thường đi. Bảo trọng.”
Đợi sau khi xe ngựa đã đi xa, Liên Vãn Tình bụm miệng khóc nấc lên.
Mộ Dung Bắc Quý nhẹ nhàng ôm lấy bả vai bà ta: “Mẹ, không sao rồi, đều qua hết rồi. Sau này mẹ con chúng ta nương tựa lẫn nhau, con sẽ không để người ta ức hiếp mẹ đâu.”
Liên Vãn Tình cố sức gật gật đầu.
Nhưng nói thì dễ, muốn làm lại từ đầu thì lại khó khăn vô cùng.
Bởi vì muốn mua nhà, hai người đã đến chợ mua bán trao đổi nghe ngóng.
Nào biết họ vừa mới hỏi thăm người ta mua nhà ở đâu, đã bị người bên cạnh nhìn chằm chằm.
Hai người này ăn mặc lộng lẫy, vừa nhìn đã biết là miếng mồi ngon.
Nếu có thể lừa được bọn họ…
“Vị phu nhân và thiếu gia này, các người muốn mua chỗ ở trống, chi bằng hỏi ta này. Tại hạ có một căn nhà lớn đã bỏ trống nhiều tháng, ba cửa vào ba cửa ra, vô cùng rộng rãi! Vừa nhìn hai người đã biết yêu cầu khác người bình thường. Nếu nhìn thấy nhà của tại hạ, chắc chắn sẽ rất thích.”
Mộ Dung Bắc Quý hơi động lòng, Liên Vãn Tình lại kéo kéo hắn nói nhỏ: “Quý nhi, căn nhà ba cửa vào ba cửa ra hai mẹ con chúng ta ở có trống trải quá không?
“Nhưng sau khi chúng ta chuyển nhà vẫn phải tìm người hầu hạ, sau này không phải chỉ mình chúng ta ở. Ba cửa vào ba cửa ra, đã nhỏ hơn căn nhà trước kia của chúng ta rất nhiều rồi.”
Liên Vãn Tình hơi do dự, Mộ Dung Bắc Quý đành nói: “Mẹ, cứ đi xem thử đi. Tốt xấu gì cũng phải đợi xem xong mới biết.”