Chương
Bất luận thế nào cũng nên tìm một nơi để ở. Với lại từ xa xỉ mà đến giản đơn thì không phải dễ dàng, không đề cập tới hoàng cung địa giới bao la như vậy còn có nhà họ Liên trước đây cũng cực kỳ giàu có.
Liên Vãn Tình mặc dù đã hạ quyết tâm sau khi xuất cung phải học được tính toán tỉ mỉ, vẫn là nghe theo Mộ Dung Bắc Quý đi tìm nhà ở trước.
Người kia vừa nhìn thấy xe ngựa của bọn họ hai mắt như phát sáng. Hắn trong giang hồ gặp qua vô số người, liếc mắt nhìn thôi cũng biết hai mẹ con này không phải phú thì cũng quý. Thường thì đây là những người có thân phận cao, ra tay rất hào phóng nhưng mấy thứ như quy tắc mua bán thì lại ngây thơ không hiểu rõ, rất dễ bị lừa gạt.
Người này dẫn bọn họ đi xem căn nhà, đích thực là đã bỏ trống rất lâu. Dù sao cũng không phải là nhà của hắn, hắn được một nhà phú thương thuê để ở đây trông coi thôi. Chủ nhân của nơi này vốn làm ăn tại một vùng ở Nguyên Ải, chỉ sau Tết mới trở về, còn lại liên tiếp nhiều tháng đều không thấy bóng dáng.
Mà khoảng thời gian trước, hắn thua không ít tiền ở sòng bạc, lúc này tiền bạc trong người không còn bao nhiêu.
Người lúc thiếu tiền thì tâm tư khó tránh khỏi lung lay.
Hắn thầm nghĩ, nếu có thể lén bán căn nhà này đi, nhất định là thu hoạch tương đối khá. Đến lúc đó mang theo một khoản tiền bỏ trốn, ông trời cũng không quản được hắn.
Mấy người bọn họ đến bên ngoài căn nhà, Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình xem xét bề ngoài một chút, cảm thấy không đến nỗi nào, chờ sau khi đi vào sẽ xem xét kỹ lưỡng bốn phía căn nhà này.
Tuy không thể so sánh với nơi ở lúc trước của bọn họ nhưng thiết kế lại tinh xảo, tâm tư không ít. Nhìn ra được chủ nhà là dùng tâm, Mộ Dung Bắc Quý quay đầu lại hỏi: “Nơi này xem ra còn rất mới, tại sao ngươi lại đột nhiên bán đi?”
Người kia thở dài: “Chuyện làm ăn trong nhà ta đều dần dần chuyển đến Nguyên Ải, bây giờ chỉ còn lại ta một thân một mình ở kinh thành, thực sự rất cô đơn, nên mới dự định đem sản nghiệp ở đây bán đi, rời kinh đi tìm người nhà.”
Mộ Dung Bắc Quý nhẹ gật đầu, không nghi ngờ gì.
Xem xét gần nửa ngày, đừng nói là Mộ Dung Bắc Quý, ngay cả Liên Vãn Tình cũng cảm thấy hài lòng.
Là lần đầu tiên bà mua một căn nhà nên cũng không rõ ràng giá cả. Lúc này chỉ có thể thăm dò: “Nơi này bao nhiêu tiền?”
Đối phương dựng thẳng lên ba ngón tay: “Chắc một giá, ba vạn lượng!”
Liên Vãn Tình nhẩm tính số bạc trong người, không khỏi nhíu mày. Giá này so với dự đoán của bà còn đắt hơn gần một nửa. Mặc dù mấy năm nay nhà họ Liên chưa hề bạc đãi bà, trong cung bổng lộc mỗi tháng cũng không ít nhưng cộng thêm số còn lại của Mộ Dung Bắc Quý hai người bàn bạc ước chừng mới năm ngàn lượng. Thoáng một cái liền thiếu đi hơn một nửa, còn thời gian dài sau này chẳng phải là sẽ rất khó khăn sao?
Thấy Liên Vãn Tình do dự, người này vội vàng nói: “Vị phu nhân này, người có chỗ không biết, nơi này của ta ở kinh thành rất quý hiếm. Bây giờ đất chật, triều đình bắt đầu hạn chế đất trống để xây nhà, sau này khó có thể tìm được những ngôi nhà lớn như vậy.”
Mộ Dung Bắc Quý đúng là có nghe nói qua việc hạn chế đất đai, lúc trước Chiêu Vũ Đế muốn ngăn chặn tình trạng mất đất trồng trọt nên đã ra lệnh cho Kinh Châu phủ quản lí nghiêm ngặt việc mua bán đất trống. Nhưng hắn lại không có kinh nghiệm, nghe người khác nói như vậy xong lập tức bất an.
Mộ Dung Bắc Quý kéo Liên Vãn Tình qua một bên: “Nương, ta thấy nơi này rất tốt. Khu vực xung quanh cũng không tệ, quan trọng nhất là bày biện còn rất mới giống như chưa có sử dụng qua. Chuyện trong thành hạn chế mua bán đất trống ta biết, hắn không có nói dối. Nếu bị người khác mua mất chúng ta chưa chắc có thể lại tìm được chỗ tốt như vậy.”
Liên Vãn Tình vốn là dễ mềm lòng, cộng thêm bà ta lại rất cưng chiều Mộ Dung Bắc Quý, vốn dĩ xuất cung cũng đã là uất ức con trai rồi.