Chương
Hiện tại hắn chỉ muốn một nơi ở bình thường, nếu như không thể đáp ứng hắn, chắc chắn trong lòng hắn sẽ không vui. Cho nên Liên Vãn Tình đành phải cắn răng đồng ý: “Vậy được rồi, nhưng chúng ta qua đó thương lượng đi. Ba vạn lượng, thực sự có hơi đắt.”
Hai người đi lại thương lượng cùng người bán một hồi lâu, đối phương cuối cùng cũng đồng ý giảm đi hai trăm lượng, chính là lấy hai vạn tám trăm lượng bạc thành giao.
Lúc bọn họ giao bạc ra, hai mắt tên lừa đảo lập tức trừng thẳng. Lúc đầu hắn không nghĩ là giao dịch sẽ thuận lợi như vậy. Trước đó hắn đã chuẩn bị kỹ càng, vì muốn bán được căn nhà, hắn đã cho người làm giả một tờ khế nhà.
Là giả nhưng không được quá giả. Không những làm cho tờ giấy nhìn cũ đi mà còn có cả dấu mộc đỏ.
Lúc lấy khế nhà ra, hắn cũng có chút chột dạ. Nếu đối phương là người có kinh nghiệm, nói không chừng chỉ cần cẩn thận nhìn mộc đỏ là có thể nhìn ra có vấn đề. Nhưng cũng là hắn gặp may, mẹ con hai người này đối với tấm văn khế kia không quan tâm chút nào.
Vị phu nhân kia chỉ nhìn qua loa vài cái rồi gấp lại bỏ vào trong túi gấm. Lúc này hắn giao ra chìa khoá, vẻ mặt tươi cười nói: “Tốt, hiện tại tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không ai thua thiệt. Về sau căn nhà này thuộc về hai người, tại hạ sẽ không quấy rầy, cáo từ.”
Đối phương cầm một rương bạc lớn sung sướng rời đi. Đề phòng bất trắc, ngay trong đêm đó hắn mang theo bạc rời khỏi kinh thành.
Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình mới vừa đem hành lý của mình sắp xếp xong, dự định vài ngày nữa sẽ đi mua thêm mấy người hầu, ai ngờ đột nhiên lại xảy ra vấn đề.
Chủ nhân thật sự của căn nhà này thế mà đã trở về.
Những năm trước bọn họ đều chọn sau mùa đông mới hồi kinh ăn tết, nhưng năm nay trong nhà bọn họ có người già sức khỏe không tốt. Một khi về già, người ta đều muốn lá rụng về cội, không muốn rời quê quán quá lâu. Cho nên cụ ông được quản gia lo liệu về kinh sớm.
Quản gia lúc đầu vui tươi hớn hở mở cửa, thật không nghĩ vừa bước vào lại thấy ngay trong nhà có người ra ra vào vào.
Hắn lúc này biến sắc: “Này, này, các ngươi làm gì vậy! Sao có thể tùy ý ra vào chỗ ở của người khác?”
Ra ra vào vào đều là người đưa hàng tới, bởi vì dọn nhà thiếu khá nhiều đồ nên hai ngày nay Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình thường xuyên ra ngoài đặt mua.
Những người đưa hàng nghe vậy cũng rất bối rối, vội nói là chủ nhà gọi đưa tới.
Cả hai bên đều sững sờ, ngay sau đó tìm được Mộ Dung Bắc Quý đang ở trong phòng gần đó sai khiến người hầu sắp xếp đồ đạc, không nghĩ tới có mấy người tiến đến chất vấn mình.
“Ai bảo các ngươi vào ở trong nhà người khác! Đây là nhà của Đông gia chúng ta, há có thể để người ngoài tùy ý chà đạp?”
Liên Vãn Tình giật nảy mình, lấy khế nhà trong túi ra.
“Nơi này đã bán cho chúng ta, khế nhà ở đây. Chúng ta bỏ ra gần ba vạn lượng bạc trắng mới mua được, còn có thể là giả sao!”
Quản gia cầm qua khế nhà xem xét, chửi ầm lên: “Khẳng định là cái tên đáng giết ngàn đao Vương Nhị kia giở trò. Hắn ở đâu, không phải cầm tiền của các ngươi xong liền chạy rồi?”
Mộ Dung Bắc Quý không hiểu: “Đây là ý gì?”
“Ý chính là, người bán nhà này cho các ngươi chỉ là người làm thuê của chúng ta, lấy khế nhà giả lừa các ngươi. Thực tế khế nhà nơi này luôn ở trong tay lão gia chúng ta, người ngoài làm sao có được! Căn nhà này của Đông gia chúng ta ở kinh thành, tuy xây dựng đã lâu nhưng luôn bảo dưỡng kỹ càng, vô cùng ý nghĩa, tuyệt đối không có khả năng bán cho người ngoài.”