Chương
Mộ Dung Bắc Quý và Liên Vãn Tình trước giờ chưa hề gặp phải chuyện như vậy. Bạc bọn họ cũng đã đưa, cũng không thể cứ như thế dọn ra ngoài. Hai bên giằng co rất lâu, Mộ Dung Bắc Quý nhất định không chịu thừa nhận khế nhà là giả. Chuyện này đành phải đến tay quan phủ.
Bên ngoài Kinh Triệu phủ, Nghiêm Chính đưa Triệu An Linh đến báo quan.
Nguyên nhân là Triệu An Linh có lòng muốn cầu phúc cho vùng dịch, được ông chủ của một tiệm tranh chữ khuyên lơn mua về một bức họa của Tùng Sơn Đạo Nhân để khắc tà. Ông chủ nói bức họa này có thể trừ tà khí, nếu ngày ngày thành tâm bày đồ cúng bái thì có thể giúp Giang Nam sớm ngày hết dịch bệnh. Triệu An Linh vì thế bỏ ra hơn trăm lượng bạc mua về, nhưng sau đó Nghiêm Chính nói bức họa này không phải bút tích thật. Hiển nhiên Triệu An Linh đã bị người ta lừa. Nàng hết sức bực tức tìm đến cửa tiệm kia nhưng ông chủ ở đó đã đổi người.
Nghiêm Chính tuy là Đại Lý Tự khanh nhưng chức trách lại là giải quyết ngục tụng. Còn những chuyện như trộm cướp lừa gạt hay những việc liên quan đến trị an đều do Kinh Triệu phủ xử lý. Cho nên hắn đưa Triệu An Linh đến tìm Tần Nghiên, hi vọng Tần Nghiên giúp đỡ tìm được ông chủ ban đầu kia lấy lại công đạo. Từ xưa đến nay Kinh Triệu phủ và Đại Lý Tự luôn giúp đỡ qua lại, Nghiêm Chính tự mình tới chào hỏi, Tần Nghiên hiển nhiên sẽ khách khí mà đồng ý giúp. Tần Nghiên vừa đón hắn và Triệu An Linh đến trước cửa thì chạm mặt đoàn người của Mộ Dung Bắc Quý đang lôi lôi kéo kéo nhau đến báo quan. Triệu An Linh nghe tiếng ngẩng đầu lên, cùng Mộ Dung Bắc Quý bốn mắt nhìn nhau.
Trước đó nàng có nghe Triệu Đường nói đến việc mẹ con Mộ Dung Bắc Quý bị biếm thành thứ dân, trong lòng có chút không tiếp thu được. Một mặt, nàng chán ghét Mộ Dung Bắc Quý nhưng là về sau lại cảm thấy hắn giống như là đứa trẻ chưa lớn, nói đến hận thì trong lòng lại không cách nào hận hắn. Đó dù sao cũng là người nàng đã yêu rất nhiều năm, cắm rễ trong lòng nàng rất nhiều năm, dù là nhổ đi, vết thương còn lại sẽ không dễ dàng tan biến. Bây giờ bất chợt không có chuẩn bị gì mà gặp mặt, hai người đều khẽ giật mình.
Ngược lại là Liên Vãn Tình mở miệng trước: “An Linh, sao ngươi lại ở đây?”
Triệu An Linh hành lễ với bà, lúc này xưng hô với bà như thế nào đây. Bây giờ gọi mẫu phi thì không thích hợp, gọi nương nương cũng không ổn, gọi phu nhân thì càng vô lễ. Triệu An Linh chỉ có thể tránh đi xưng hô mà đáp: “Là ta có chút việc tư thỉnh cầu Tần đại nhân giúp đỡ, người và công tử vì sao lại ở đây?”
Quản gia của gia đình kia cất giọng nói: “Các ngươi nếu quen biết với quan viên của Kinh Triệu phủ, không phải sẽ bao che các ngươi sao? Vậy chúng ta cũng không đồng ý! Rõ ràng là các ngươi không cẩn thận bị mắc lừa, trách không được người ngoài.”
Tần Nghiên khó hiểu hỏi thăm chuyện gì đã xảy ra, sau khi nghe đối phương nói rõ sự tình, trong lòng thầm nghĩ “không tốt.”
Loại chuyện này, trước kia cũng không phải chưa từng gặp qua. Đúng là Mộ Dung Bắc Quý bọn họ không cẩn thận bị người lừa gạt.
Hắn đành phải nói với Mộ Dung Bắc Quý: “Có thể mời công tử đem khế nhà cho hạ quan, à không bản quan xem một chút.”
Thường ngày gặp thái tử điện hạ nói “hạ quan” thành quen, xém chút buộc miệng.
Liên Vãn Tình đem khế nhà đưa tới, Tần Nghiên thuần thục đối chiếu dấu đóng ở cuối trang giấy với phần còn lại.
Không lâu sau hắn đã lộ ra vẻ mặt tiếc nuối.