Chương
Nghiêm Chính hỏi: “Vậy nàng muốn làm gì?”
“Huynh thay bọn họ chọn một căn nhà rộng rãi, cứ nói với Liên Thị một ngàn lượng là đủ phần còn thiếu để ta bù, được không?”
Nghe nàng nói như vậy, Nghiêm Chính không trả lời chắc chắn.
Triệu An Linh sợ hắn không vui, vội vàng nói: “Ta làm như thế này không phải vì Mộ Dung Bắc Quý. Ta là không yên lòng về Liên Thị… huynh đừng nghĩ nhiều, cũng đừng ghen mà, được không?”
Thấy nàng khẩn trương giải thích, Nghiêm Chính cúi đầu cười một tiếng. Hắn đưa tay sờ sờ mũi nàng: “Ghen? Ta biểu hiện rõ ràng như vậy sao?”
Triệu An Linh giả vờ trừng mắt liếc hắn một cái: “Huynh nghiêm mặt lại còn gì, không ai nói với huynh lúc Nghiêm đại nhân nghiêm túc như vậy nhìn rất đáng sợ sao?”
Nghiêm Chính đưa nàng kéo vào trong ngực: “Ta biết suy nghĩ của nàng, cũng tôn trọng quyết định của nàng. Ta sẽ chọn cho bọn họ một nơi thích hợp, yên tâm đi.”
Hôm sau, Nghiêm Chính mang hết nhà dưới danh nghĩa Đại Lý Tự ra chọn được vài căn rộng rãi nhưng dù tính toán thế nào thì rẻ nhất tính được cũng là khoảng một ngàn bốn trăm lượng.
Người quản lí sổ sách mang bàn tính ra gõ canh cách, trên mặt hiện rõ vẻ khó xử: “Đại nhân, thật sự không thể ít hơn nữa, nếu không chúng ta không có cách nào bàn giao với Hoàng Thượng.”
Mặc dù Triệu An Linh nói nếu vượt qua ngàn lượng nàng sẽ bù vào, nhưng Nghiêm Chính cảm thấy như thế vẫn không ổn.
Hắn trầm ngâm nói: “Như vậy đi, trên khế ước cứ viết giá một ngàn lượng, ta sẽ dâng tấu chương lên Hoàng thượng để giải thích.”
“Đại nhân, đây không phải là đưa đầu vào lưỡi đao sao? Liên Thị gây ra chuyện lớn như vậy, Hoàng Thượng rất oán giận bọn họ, người lần này đưa tay tương trợ, Hoàng Thượng nói không chừng sẽ nổi nóng. Liên Thị cũng sẽ không cảm kích, nếu như bà ấy biết cũng sẽ không cảm kích người, sao lại phải tốn công mà không có kết quả gì?”
Nghiêm Chính nhìn xuống: “Ngươi đừng để ý, chuyện này trong lòng ta hiểu rõ.”
Hắn đã nói như vậy, phòng thu chi đành phải quy ra một ngàn lượng mà bán đổ bán tháo.
Mà Nghiêm Chính cũng mang chân tướng sự việc giải thích ra rõ ràng, dâng lên cho Chiêu Vũ Đế xem.
Nhận được tin tức từ Nghiêm Chính, Liên Vãn Tình lập tức vui vẻ trở lại. Bà ta nhìn căn nhà vô cùng hài lòng, giá tiền thì càng không phải nói, ít bạc như vậy vẫn có thể mua được căn nhà tương tương đương lúc trước, Nghiêm Chính nhất định là bỏ ra không ít công sức.
“Nghiêm đại nhân, ân tình hôm nay ta nhớ kỹ. Chỉ có điều tình cảnh mẹ con chúng ta bây giờ không thể giúp gì cho ngươi, thật sự là hổ thẹn.”
“Phu nhân không cần nói như vậy, thực không dám giấu là Triệu nhị tiểu thư liên tục dặn dò ta, nhất định phải giúp người có một chỗ ở thoải mái.”
Liên Vãn Tình không khỏi thổn thức, một lúc lâu sau bà mới bất đắc dĩ nở nụ cười.
“Đứa trẻ này, ngày thường tính tình không tốt, nhưng lại là người nói năng chua ngoa mà lòng như đậu hũ. Lúc trước Quý nhi không biết trân quý người lương thiện, bây giờ An Linh có thể gặp được Nghiêm đại nhân có lẽ chính là một cái lương duyên. Chỉ mong đại nhân có thể trân quý nàng, đừng lại để nàng khổ sở.”
“Tại hạ khắc trong tâm.”
Trong ngự thư phòng, Chiêu Vũ Đế xem qua sổ sách của Đại Lý Tự, thật lâu vẫn chưa thả xuống.
Cho dù là hắn vô cùng thất vọng đối với mẹ con bọn, nhìn thấy chuyện này, hắn vẫn còn hơi mất bình tĩnh.
Nghiêm Chính đáng giết ngàn đao này, hắn nhất định để tâm đến như thế làm gì!
Chiêu Vũ Đế vung bút một cái, trả lời bên dưới tấu chương: “Đại Lý Tự khanh Nghiêm Chính, tự phạt hai tháng bổng lộc nộp lên.”
Bên trong Đại Lý Tự, người hầu của Nghiêm Chính thở ngắn thở dài: “Đã nói là người không nên nhúng tay vào, bây giờ quả nhiên là chọc cho Hoàng Thượng không vui rồi.”
Nghiêm Chính thản nhiên lắc đầu: “Không nghiêm trọng như vậy. Hai tháng bổng lộc của ta cũng không tới bốn trăm lượng, tính ra vẫn là có lời.”