Chương
Vào lúc này, trong đầu Triệu Khương Lan hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Nàng ta nhớ đến một y nữ mới bị hoả táng cách đây hai ngày, nhớ tới những bệnh nhân không kịp nhắm mắt trước khi chết. Còn nhớ tới Mộ Dung Bắc Uyên. Triệu Khương Lan chậm rãi ngồi xuống ghế, một lúc sau mới có thể bình tĩnh mang khăn che mặt.
Sau khi rửa sạch tay, nàng không dám mở cửa, chỉ dám mở hé cửa sổ nói với người qua đường: “Giúp ta mời đại phu đến đây khám bệnh. Ta cảm thấy không được khỏe, sợ là đã nhiễm bệnh.”
Người làm thuốc kia kinh ngạc, đây chính là Triệu Minh công tử! Nếu nàng ta xảy ra chuyện gì thì tất cả mọi người đều cảm thấy không còn chỗ dựa nữa.
Hắn ta nhanh chóng đi tìm đại phu, không lâu sau Giang Dương vội vã chạy tới.
Nhìn thấy Giang Dương, Triệu Khương Lan thở dài một hơi.
“Công tử, ngài để thuộc hạ xem xem.”
Triệu Khương Lam không định mở cửa mà ở bên cạnh cửa sổ nhắc nhở.
“Ngươi đeo khăn mặt che mặt lên, phòng tránh thật kĩ.”
“Công tử, bây giờ là lúc nào rồi, đừng lo mấy chuyện đó nữa.”
“Đeo lên!”
Giang Dương đành phải che mặt, Triệu Khương Lam vẫn không mở cửa, chỉ cho hắn nhìn từ bên ngoài.
“Trong phòng không thông gió, ta sợ là có quá nhiều vi khuẩn. Ngươi bắt mạch cho ta, đầu ta bây giờ có chút choáng, không được tỉnh táo nên bắt mạch không được chính xác.”
Giang Dương để ngón tay ấn lên mạch của nàng, không dám phân tâm, nín thở trong một thời gian dài mà hét “Công tử chính khí không đủ, mềm yếu không có chút sức lực, mạch tượng không chìm không hiện, có lẽ không phải sốt cao mà có chút sốt nhẹ. Thuộc hạ cho rằng, ngài bị nhiễm phong hàn. Vì mấy hôm trước không chú ý sức khoẻ, khí lạnh bên ngoài xâm nhập vào. Nhưng mạch tượng lúc đầu vẫn có gì đó khác so với hiện tại.”
“Mạch tượng lúc đầu có chút khác biệt nhưng một khi dịch hạch xâm nhập vào cơ thể, thì những ngày sau sẽ có sự thay đổi tương tự như phong hàn.”
Giang Dương bỗng chùng xuống, nàng nói không sai.
“Chỉ dựa vào bắt mạch, hoàn toàn không đủ.”
“Xin ngài đưa lưỡi ra cho thuộc hạ xem.”
Triệu Khương Lan đành há miệng, không dám hít thở, sợ sẽ lây bệnh cho Giang Dương.
“Bựa lưỡi của ngài trắng bệnh, nhưng không dày, có khả năng cao là nhiễm phong hàn. Nhưng đây là thời gian đầu nhiễm bệnh, lưỡi sẽ có màu trắng, đến giữa kì bệnh, lưỡi sẽ chuyển sang màu vàng.
Nhưng lưỡi và mạch tượng không giống nhau. Vì vậy thuộc hạ cho rằng bệnh này giống bệnh phong hàn hơn.”
Giang Dương nói cũng không phải không đúng, nhưng cũng không tuyệt đối.
Hiện tại bệnh của nàng ta mới bộc phát, vì vậy cần phải theo dõi quá trình thay đổi mấy hôm.
Triệu Khương Lan ra lệnh: “Mấy ngày tới, mọi việc trong làng Phong Lam đều do ngươi toàn quyền giải quyết. Trước khi bệnh của ta được xác định, ta sẽ tự cách ly. Các ngươi tiếp xúc với ta nhất định phải cẩn thận, phòng tránh dịch bệnh. Sau khi quay về, ngươi cũng đừng quên dùng nước muối hoa tiêu rửa sạch tay, mũi, miệng.”
Trong lòng Giang Dương dấy lên. Những phán đoán trước đó đều là dựa vào kinh nghiệm.
Nhưng đúng như Triệu Khương Lan nói, hoàn toàn không thể loại bỏ khả năng bị nhiễm bệnh.
Nếu như thật sự nhiễm bệnh, hắn làm sao có thể ăn nói với Mộ Dung Bắc Uyên?
“Công tử, vậy bên phía Điện hạ…”
Mộ Dung Bắc Uyên vẫn đợi nàng ta hồi thư, nhưng bây giờ lại xảy ra chuyện này , nàng ta thật sự không dám nói với hắn.
“Giang Dương, ngươi thay ta gửi cho điện hạ một bức thư, nói rằng ta đã biết chuyện chuột bệnh, ngài ấy làm rất tốt. Ta vẫn đang tìm phương thuốc. Trước mắt là điều chỉnh liều lượng cỏ tiên hạc trong đó. Có điều trong làng Phong Lam dự trữ không còn nhiều, bảo ngài ấy cho người đi tìm một ít mang tới.”
“Bệnh của ngài…”
“Không cần lo lắng, đợi xác định xong rồi nói, không ngài ấy sẽ lo lắng.”