Chương
Giang Dương chỉ đành nghe theo sự sắp xếp của Triệu Khương Lan, viết thư cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Không ngờ Giang Dương không nói, kẻ khác đã nói rồi. Bởi vì mỗi ngày đều có người mang thuốc tới, Triệu Khương Lan không biết rằng Mộ Dung Bắc Uyên mỗi ngày đều cho người ở làng Phong Lam đến đây hỏi các binh lính về tình hình của Triệu đại phu.
Hôm qua sức khỏe của Triệu Khương Lan không tốt, có khả năng bị nhiễm bệnh.
Mặc dù nàng ta không có ý định nói ra nhưng vì cô ấy quá quan trọng nên mọi người khó tránh khỏi mà lo lắng bàn tán.
Sáng sớm hôm nay, tên lính canh giữ ở đây đã đưa bức thư mà Giang Dương viết giao cho người vận chuyển hàng.
Như thường lệ hỏi: “Triệu công tử mọi thứ vẫn khỏe chứ?”
Tên lính thở dài: “Triệu đại phu có khả năng bị nhiễm bệnh rồi, đang cách li.”
Người đó kinh ngạc, sau khi quay về liền đem bức thư dâng lên Mộ Dung Bắc Uyên, đồng thời nói cho hắn.
“Điện hạ, nghe nói Triệu đại phu rất có khả năng là đã nhiễm bệnh, bây giờ đang cách li.”
Tay Mộ Dung Bắc Uyên run rẩy: “Ngươi nói sao? Ai bị nhiễm bệnh?”
“Là, là Triệu Minh công tử. Nhưng vẫn chưa chắc chắn lắm, trước mắt chỉ là nghi ngờ.”
Triệu Khương Lan không phải là người buồn lo vô cớ, nếu nàng đã nghi ngờ, vậy thì chắc chắn nàng cũng có triệu chứng bệnh như vậy.
Trong thành ngày nào cũng phải một đám người tới làng Phong Lam.
Ngày nào làng Phong Lam cũng báo cáo có bao nhiêu người chết.
Đằng sau những con số lạnh lẽo kia vốn dĩ là những sinh mạng đang còn sống.
Từ khi Mộ Dung Bắc Uyên biết Triệu Khương Lan ở đó, không lúc nào ngừng lo lắng.
Nghĩ đến việc này, Mộ Dung Bắc Uyên không thể nào bình tĩnh được.
Hắn xem xong thư của Giang Dương, làm theo thư sắp xếp: “Cho người chuẩn bị đầy đủ cỏ tiên hạc đem tới làng Phong Lam, càng nhanh càng tốt. Chuẩn bị cho bổn vương một con ngựa tốt, không cần kinh động đến La tướng quân.”
Binh lính đứng bên cạnh bất an nói: “Điện hạ muốn lấy ngựa làm gì, muốn đi đâu sao?”
“Không cần ngươi quản.”
“Chả lẽ điện hạ định tới làng Phong Lam sao, thuộc hạ cho dù phạm thượng cũng phải ngăn ngài. Hoàng thượng liền lúc hạ ba thánh chỉ mời ngài hồi kinh, nhưng ngài kiên quyết không nghe. Không nghe theo thánh chỉ thì cũng thôi đi. Nay lại muốn đi vào nơi nguy hiểm như vậy. Lỡ như tổn hại ngọc thể, chúng thuộc hạ dù chết cũng không thể đền tội.”
Ánh mắt của Mộ Dung Bắc Uyên sâu như biển: “Hôm nay bổn vương nhất định phải đi. Ai ngăn cản cũng vô ích, nếu bổn vương có mệnh hệ gì, không liên quan đến các ngươi. Nhất định sẽ nói hết sự việc cho phụ hoàng, không liên quan tới người ngoài.”
Nói xong, hắn sải bước ra ngoài. Thị vệ ngăn cản phía sau cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể nhanh chóng chạy tới bẩm báo La Tước.
Lúc La Tước nghe tin xong đi tới, Mộ Dung Bắc Uyên đã lên ngựa tới doanh trại.
Hắn điên cuồng đuổi theo, nhưng ngựa của Mộ Dung Bắc Uyên chạy quá nhanh.
La Tước gọi không được, sau khi tìm hiểu rõ ràng những việc xảy ra ở làng Phong Lam, hắn sững người lại.
“Ngươi nói điện hạ nghe tin Triệu Minh công tử nhiễm bệnh liền bỏ hết mọi thứ chạy tới?”
“Đúng vậy! Thuộc hạ khuyên thế nào điện hạ cũng nhất định muốn đi.”
Nghe thấy vậy, La Tước không kìm được đi qua đi lại trong phòng.
Hồng Vân nghe được tin tức vội vàng chạy tới: “Điện hạ tới làng Phong Lam rồi sao?”
“Không sai, Triệu công tử bệnh rồi, điện hạ không thể chờ đợi nữa.”
Hồng Vân kinh ngạc thốt lên: “Ngài nói Triệu công tử bị bệnh, không được, ta phải đi xem.”