Chương
La Tước mở to hai mắt, kéo nàng ta lại.
“Làm sao nàng lại hồ đồ như vậy. Tên Triệu Minh đó có quan hệ gì với nàng. Hắn bị bệnh, điện hạ quan tâm cũng cũng thôi đi, nàng tại sao lại muốn đi?”
Hồng Vân lo lắng tới mức mất đi lý trí, bị hắn nhắc nhở mới bình tĩnh lại.
“Không có gì, chỉ là ta cảm thấy con người Triệu công tử rất tốt, lại góp phần quan trọng trong việc trị bệnh dịch. Làm sao có thể đứng yên nhìn ngài ấy bị bệnh?”
La Tước ít khi thấy thái độ của Hồng Vân lạ lùng như vậy, lại nghĩ tới thái độ của Mộ Dung Bắc Uyên, khó tránh khỏi việc nghĩ nhiều.
“Nàng nói thật cho ta biết. Tên Triệu Minh đó có quan hệ huynh muội hay tỷ đệ với vị Thần Vương phi trước đây. Nếu không điện hạ sao lại đối tốt với hắn như vậy, bất chấp an nguy mà đi gặp hắn ta. Nàng cũng vậy, trước đây nàng đặc biệt quan tâm vương phi, có phải vì Triệu Minh có quan hệ thân thiết với ngài ấy, nàng mới quan tâm đến hắn.”
Hồng Vân lắc đầu: “Ta không biết chuyện gì hết.”
“Thật ra trước đây ta đã thầm cảm thấy, lông mày của Triệu Minh và Thần Vương Phi có chút giống nhau.” Thấy La Tước cứ luôn suy đoán, Hồng Vân đành nói: “Bây giờ điện hạ đã tới làng Phong Lam, chắc chắn sẽ không dễ dàng quay về. Ngài lo liệu tốt khoảng thời gian điện hạ ở làng Phong Lam đi. E là chỉ cần Triệu Minh công tử ở đó một hôm, điện hạ sẽ ở lại một hôm.”
La tước nghe lời đó càng thêm phiền muộn.
Hiện tại Mộ Dung Bắc Uyên đang phi bước lớn trên đường làng nhỏ.
Vì tốc độ quá nhanh, cuối cùng cũng đến được bên ngoài thôn Phong Lam.
Nhìn thấy hắn muốn cưỡi ngựa vào trong, tên lính canh gác bên ngoài nói: “Này này, không được vào trong. La tướng quân hạ lệnh không cho bất cứ ai ra vào thôn Phong Lam. Nếu đến đưa đồ, chỉ có thể để đây cho bọn ta giao.” Mộ Dung Bắc Uyên cầm lấy miếng ngọc bội, móc từ trong ngực áo ra cho hắn xem.
Đối phương thấy vậy thì sửng sốt.
“Ngài, ngài là người của Thần Vương sao?”
“Ta chính là Thần Vương, có chuyện cần phải đến đây, tránh ra!”
Sau khi lính canh nhìn thấy hắn liền bị dọa ngốc rồi, làm gì dám chặn lại nữa.
Đợi sau khi hắn ta cưỡi ngựa đi vào, người bên cạnh mới dậm chân.
“Ai da, sao bọn ta lại để Thần Vương điện hạ đến nơi nguy hiểm như vậy chứ, nếu ngài ấy xảy ra chuyện gì, chúng ta không biết ăn nói với tướng quân thế nào.”
Nhưng Mộ Dung Bắc Uyên đã đến nơi đông người, hắn nhảy xuống ngựa, tìm đến một người có vẻ là y nữ, hỏi: “Triệu Minh ở đâu?”
Y nữ nhìn hắn ta: “Ngài là người bên ngoài vào đây sao? Lẽ nào ngài tìm Triệu công tử? Nhưng bây giờ không thể. Triệu công tử vẫn chưa xác định được là huynh ấy có bị nhiễm bệnh hay không. Bây giờ huynh ấy không gặp ai, đến người mang cơm như chúng ta cũng chỉ có thể để ở bên ngoài cửa.”
“Nói cho ta biết, hắn đang ở đâu?”
Nhìn vẻ mặt gấp gáp của hắn, y nữ chỉ về một khu vườn ở phía Đông.
“Căn phòng ở cuối góc Đông Nam kia chính là nơi ở của huynh ấy.”
Mộ Dung Bắc Uyên nhanh chóng bước về phía đó, đến bên ngoài căn phòng, hắn nhìn chằm chằm cánh cửa một lúc. Mãi cho tới khi nhận thức dần mờ mịt mới nhẹ nhàng gõ cửa.
Triệu Khương Lan vừa uống thuốc xong, lúc này vẫn còn chút ho.
Nghe thấy tiếng động, nàng ta không khỏi nhăn mày.
Không phải đã dặn bọn họ tạm thời không được đến gần đây sao.
Bây giờ lại không phải lúc đưa cơm hay đưa thuốc, sao lại có người tới?
“Ai vậy?”
Triệu Khương Lam ở trong phòng cái giọng hỏi, âm thanh có chút khản đặc.