Chương
Liên tục hai đêm liền, Triệu Khương Lan liên tiếp có chút ho khan.
Giường của Mộ Dung Bắc Uyên đặt gần bên tường, cộng thêm thính lực cửa hắn vô cùng tốt, nghe được vô cùng rõ ràng.
Mỗi một tiếng ho của nàng, đều khiến hắn lo lắng tới mức khó mà vào giấc.
Vì vậy trời vừa sáng, hắn liền lặng lẽ tới tìm Giang Dương.
“Ngươi có chắc vương phi chỉ là phong hàn không, nàng ấy nửa đêm ho không ngừng, lo rằng nàng không thể nào ngủ ngon được. Có cách nào giúp nàng ngừng ho không?”
Giang Dương hơi suy tư: “Thuộc hạ dự định đợi vương phi tỉnh lại rồi đi xem mạch cho nàng ấy. Nếu như nàng ấy không phát sốt, chỉ là ho thôi, vốn dĩ có thể xác định là không nhiễm bệnh.”
“Còn về chứng ho… thuộc hạ cảm thấy có thể hái một ít sơn trà trộn với mật ong làm nước ép cho vương phi dùng, có tác dụng khá tốt hiệu quả ngừng ho. Có điều, sơn trà trong làng dùng hết rồi, phải đi tới một khu rừng ở cách đây về phía tây hái, lát nữa thuộc hạ sẽ phái binh linh tới đó.”
Mộ Dung Bắc Uyên cản lại: “Đừng làm phiền tới người xung quanh nữa, bổn vương đích thân tới đó, cũng không xa.”
“Như vậy làm sao được, làm sao có thể để điện hạ người chịu khổ.”
“Được rồi, bổn vương ở đây cũng không giúp đỡ được gì, hơn nữa muốn để vương phi hồi phục càng sớm càng tốt. Nói không chừng bổn vương đích thân đi hái sơn trà, kết quả lại càng tốt hơn.”
Đây đương nhiên là nói đùa, có điều Mộ Dung Bắc Uyên một lòng một dạ vì nghĩ cho Triệu Khương Lan, Giang Dương cũng không cản được.
Vị trí của sơn trà cách đây chỉ vài con đường, sau khi Mộ Dung Bắc Uyên tìm tới, nhẹ nhàng phi thân lên cây, dùng túi vải hái một túi lớn.
Hắn vừa chuẩn bị quay về, lại nhìn thấy có hai người cưỡi ngựa ở phía dưới.
Hơn nữa nhìn dáng vẻ của bọn họ, không giống như người dân bình thường ở trong làng.
Con ngựa này cao lớn mạnh mẽ, cũng không giống như ngựa của người bình thường, ngược lại có chút giống vật cưỡi để hành quân và chiến đấu.
Mộ Dung Bắc Uyên không phát ra tiếng động, từ kẽ hở của tán cây nhìn xuống đồ vật trang trí ở thắt lưng của hai người, có thể nói là giống nhau y đúc.
Đang nghĩ ngợi, hắn lại nghe được cuộc đối thoại của hai người này.
“Ngôi làng biệt lập ở trước mặt?”
“Đúng vậy, nghe nói trong thành bọn họ về cơ bản đã kiểm soát được rồi, người bệnh đều được đưa tới đây.”
Mộ Dung Bắc Uyên trở nên nghi ngờ hơn.
Nghe thấy giọng nói này, hai người này không phải là từ trong thành tới.
Thế nhưng lại vô cùng quan tâm tình trạng bệnh tình, dáng vẻ cũng khiến người ta nghĩ ngợi.
Vậy không lẽ là… Mộ Dung Bắc Uyên nghĩ tới La Tước từng nói, trước đây ở trong hỗn chiến Liên Tư Thành âm thầm dẫn hơn một trăm người ngựa từ trong thành trốn thoát.
Đến nay nơi ở còn chưa xác định, khắp nơi cũng không tìm thấy tung tích của Liên Tư Thành.
La Tước đã phái người canh gác ở các cửa khẩu đầu ngõ quan trọng, một khi thấy động tĩnh khác lạ của hơn trăm người, sẽ lập tức báo cáo.
Có điều trì trệ không thấy động tĩnh, vì vậy bọn họ cũng đang suy đoán, Liên Tư Thành có phải đang lén lút ẩn náu ở nơi nào đó.
Lần này dịch bệnh bùng phát quá đột ngột, bọn họ cũng không dành ra nhân lực tới kiểm tra cẩn thận.
Nói không chừng thật sự có thể để Liên Tư Thành đục nước béo cò.
Nghĩ tới đây, Mộ Dung Bắc Uyên liền nhìn chăm chú hai người này.
Chỉ thấy bọn họ nhìn dáo dác tứ phía, rõ ràng là từ nơi không xa của làng Phong Lam quanh quẩn một vòng rồi mới xoay người quay về.
Mộ Dung Bắc Uyên trốn ở trong tối, vận dụng khinh công theo dõi dọc đường, cuối cùng lại tới một thị trấn nhỏ cách không xa.
Hắn nhìn hai người đó tiến vào trong một cánh cửa ở phía sau con đường.
Vừa muốn phi thân tới đỉnh tường, trốn ở trong cây cao mà nhìn.
Nhìn về phía sân trước mặt, chỉ có thể nhìn thấy vài người đàn ông đi lại.
Có điều hình dáng của những người đàn ông này tương tự nhau, trang phục cũng giống, hơn nữa không giống như thị vệ của những gia đình giàu có, càng giống như người ở trong quân ngũ.
Mộ Dung Bắc Uyên càng tỉ mỉ nhìn, chỗ sân gần bức tường còn có một hàng bia ngắm.
Nếu như là cung thủ, rất có khả năng ngày ngày luyện tập.
Thời gian hắn ở trong đây, cũng không nhìn thấy bóng dáng của bất cứ người phụ nữ nào.
Một phủ trạch bình thường, đừng nói là phu nhân tiểu thư trong nhà, ngay cả nữ tì cũng hoàn toàn không có.