Chương
Mộ Dung Bắc Uyên âm thầm ghi nhớ vị trí, lập tức tìm được một con ngựa ở không xa, quay trở lại đại doanh Thành Vô Tuyết.
La Tước nghe nói Mộ Dung Bắc Uyên đã trở lại doanh trại, lập tức chạy tới gặp hắn.
“Điện hạ, cuối cùng người đã quay về rồi!”
Mộ Dung Bắc Uyên vẫy tay: “Đừng vội vàng chào, có chuyện quan trọng. Bây giờ ngươi lập tức điều năm trăm binh lính đi cùng với bổn vương, ta đã phát hiện ra sơ nơi ẩu náu của Liên Tư Thành rồi.”
Nghe tới đây, La Tước đột ngột ngẩng đầu.
“Làm sao mà ngài biết được?”
“Bổn vương ngẫu nhiên phát hiện hai người trong âm thầm quan sát làng Phong Lam, hơn nữa trang phục của bọn họ hơi giống binh lính, ngựa cưỡi cũng cao lớn dũng mãnh giống như ngựa chiến. Vì vậy bổn vương không yên tâm, đi theo bọn họ, nhìn thấy những người đi lại trong sân đều có dáng vẻ giống đàn ông, còn có bia luyện bắn, hoàn toàn không phải nhà của người bình thường.”
Nghe thấy lời tường thuật của hắn, La Tước cũng nghi ngờ theo.
Để tránh bứt dây động rừng, bọn họ không dám đưa quá nhiều người theo.
Lời của Mộ Dung Bắc Uyên đưa năm trăm binh lính đúng là phù hợp nhất.
Sau khi điểm danh xong năm trăm tinh nhuệ, Hồng Vân và Mai Hương đều nhất định muốn đi theo.
La Thành biết Hồng Vân võ thuật cao cường, cũng không tranh cãi nhiều với nàng ấy, liền đưa bọn họ cùng đi theo.
Một đoàn người cưỡi ngựa quất roi, không mất nhiều thời gian đã tới vị trí mà Mộ Dung Bắc Uyên vừa nhớ ban nãy.
Bởi vì không xác định chắc chắn thân phận của đối phương, vừa tới nơi, tất cả người đều dắt ngựa đi bộ.
La Thành dẫn đầu để phó tướng tới gõ cửa.
Qua một lúc, mới có một người xuất hiện ở khe cửa.
Tinh thần của đối phương cảnh giác, chỉ để lộ ra một nửa không mặt, nhìn chằm chằm người gõ cửa với vẻ mặt không vui.
“Ngươi là ai, muốn làm gì?”
Phó tướng hắng hắng giọng: “Chúng ta là binh lính ở gần đây, bởi vì nguyên do bệnh dịch đối với tình hình của các gia đình nên tiến hành kiểm tra. Nhà của các ngươi có mấy người, có ai có triệu chứng hay không?”
Đối phương vừa nghe thấy thân phận của người mới đến, trong lòng lập tức run lên.
Hắn có chút gấp gáp nói: “Nhà của ta không có người nào, cũng không có ai là không thoải mái, mời về cho.”
Phó tướng giữ chặt cánh cửa: “Đưa tất cả mọi người ra đây!”
Người ở bên trong vừa nghe thấy lời này, lập tức muốn dùng lực đóng cửa lại.
Cánh tay của La Tước vẫy một cái, một đám người xông tới bên cửa, đập cửa ra.
Đối phương nhanh chóng chạy vào trong, vừa chạy vừa la: “Quan binh tới rồi!”
Ở trong này quả nhiên đáng nghi!
La Tước lập tức nhảy lên không trung, dùng hai chân giẫm lên cây cột, dùng sức nghiêng người về phía trước, tóm lấy người.
“Thành thật khai báo, các ngươi rốt cuộc là ai!”
Nghe thấy động tĩnh, người ở bên trong cũng lần lượt chạy ra ngoài.
Quân đột Thiết Ngô nhanh như gió đuổi theo kịp, hai bên nhanh chóng xông vào đánh nhau.
Đợi bọn họ lấy kiếm ở trên lừng ra, La Tước chỉ liếc nhìn vài cái, liền biết được Mộ Dung Bắc Uyên không hề đoán sai.
“Các ngươi là tàn tích của thủy quân Đông Nam!”
Mộ Dung Bắc Uyên vẻ mặt lạnh lùng, một kiếm xuyên qua vai của một người trong đó: “Nói mau, Liên Tư Thành ở đâu!”
Liên Tư Thành nào có thể ngờ tới, bọn họ đã trốn ở nơi như thế này, cuối cùng vẫn bị người ta phát hiện ra.
Hắn thậm chí còn không kịp thay quần áo, liền mặc luôn trung y muốn từ cửa sau chạy ra ngoài.
Ai mà biết Mộ Dung Bắc Uyên đã sớm có chuẩn bị, đã để một nửa người ngựa túc trực ở phía sau.
Kết quả là, đánh bọc sườn Liên Tư Thành ở cả trước và sau.
Trong miệng Liên Tư Thành tức giận chửi rủa không ngừng, đành phải cầm lấy trường kiếm của bản thân muốn giết tạo ra một con đường máu thoát thân.
La Tước và Mộ Dung Bắc Uyên tiến thẳng về phía, một đường không chút lưu tình, giết những kẻ cản đường thành từng mảnh.