Chương
Hồng Vân vẫn yếu ớt dựa vào hắn, mãi hồi sau, nàng mới nắm lại tay La Tước.
“Vì thiếp mà chàng đành phải thả Mặc Tuyền đi. Có phải đã khiến chàng khó xử rồi không?”
La Tước nhìn xuống: “Theo nguyên tắc, Mặc Tuyền là người điện hạ đích thân ra lệnh không thể thả đi một cách dễ dàng, giờ đây ta tự ý thả ông ta đi, là rất không thỏa đáng. Nhưng việc liên quan tới an nguy của nàng, ta không thể nhắm mắt làm ngơ. Dẫu sao trong lòng ta, không ai có thể thay thế được vị trí của nàng.”
Nói đến đây, hắn thậm chí có chút vui mừng.
Nếu yêu cầu hôm nay của Mặc Tuyền không phải là thả ông ta đi, mà là trước khi Liên Tư Thành chết, yêu cầu đổi mạng của ông ta và Liên Tư Thành lấy mạng của Hồng Vân… Vậy thì đối với hắn, đây là một vấn đề không thể giải quyết.
Dẫu sao thì tội danh mà Liên Tư Thành gánh trên vai cũng nặng như đá tảng.
Hồng Vân dù gì cũng là người mà hắn yêu thương, đứng giữa tình yêu và lòng trung thành, để đưa ra được quyết định quả thật quá khó với hắn.
Thấy La Tước còn sững người, Hồng Vân không kìm được hỏi: “La Tước, nếu có một ngày, chàng phát hiện hóa ra thiếp không tốt đẹp như chàng nghĩ, thậm chí còn vô cùng xấu xa, liệu chàng có còn cứu ta không ngần ngại dưới những tình cảnh như ngày hôm nay không?”
La Tước nghe những lời này, tim bỗng thắt lại: “Hồng Vân, sao nàng có thể nói bản thân mình như thế.
Trong lòng ta, nàng là sự tồn tại đẹp đẽ nhất trên thế gian này, sao có thể xấu xa như nàng nói được?”
Hồng Vân cười khổ một tiếng, lắc đầu.
“Không nói nữa, thiếp hơi mệt, muốn ngủ một giấc.”
“Được, nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
La Tước dém chăn cho nàng rồi mới ra sai người nhanh chóng bẩm báo chuyện Liên Tư Thành cắn lưỡi tự sát và thả Mặc Tuyền đi cho Mộ Dung Bắc Uyên.
Hắn lại đề bút viết cho Chiêu Vũ đế một lá thư thỉnh tội, trong thư viết rõ sai lầm của bản thân, hắn dùng những lời lẽ chân thành nhất, thể hiện rõ sự kiên trung của mình.
Mộ Dung Bắc Uyên sau khi hay tin tuy có hơi bất ngờ nhưng cũng không trách gì La Tước.
Những chuyện này xảy ra quá đột ngột, sao có thể trách La Tước được.
Dẫu sao dù sớm hay muộn Liên Tư Thành cũng phải chết, chỉ khác ở chỗ chết như thế nào.
Sau khi về kinh, Liên Tư Thành hẳn cũng sẽ bị ngũ ma phanh thây như Lạc Quận vương.
Giờ còn giữ được cái xác vẹn nguyên, là còn may cho hắn rồi.
Tại kinh thành Thịnh Khang, Liên Vãn Tình và Mộ Dung Bắc Quý đã dọn đến ở ngôi nhà Nghiêm Chính giúp họ tìm được một thời gian.
Ngôi nhà này được Nghiêm Chính chọn lựa cẩn thận, Liên Vãn Tình vô cùng hài lòng.
Nhưng điều khiến bà ta phiền lòng là từ khi dọn vào đây ở, tinh thần Mộ Dung Bắc Quý ngày một sa sút.
Nhưng đây vẫn chưa phải điều đáng sợ nhất, điều khiến người ta càng hoảng hốt hơn là bệnh trầm cảm của Mộ Dung Bắc Quý dường như ngày một nặng thêm.
Hắn bắt đầu mất ngủ triền miên, khi không ngủ được thì chỉ có thể dựa vào rượu mạnh mới có thể an giấc.
Thế nên tính tình lúc nào cũng nóng nảy, thậm chí còn hơi mất kiểm soát.
Liên Vãn Tình đã khuyên nhiều lần nhưng hắn đều không nghe.
Vài ngày sau, mắt hắn đột nhiên mất đi ánh sáng.
Liên Vãn Tình vốn đã thuê tiểu tư đến để hầu hạ Mộ Dung Bắc Quý, nhưng buổi sáng khi hầu hạ Mộ Dung Bắc Quý súc miệng thì chỉ thấy hắn quơ tay lần mò trong không trung.
Tiểu tư bị dọa giật nảy mình, hỏi: “Thiếu gia, mắt thiếu gia có vấn đề?”
Mộ Dung Bắc Quý lập tức nghĩ đến chuyện bất thường xảy ra trong Đông cung khi trước, nổi cơn lôi đình.
“Cút, cút ra ngoài!”