Chương
Sau khi đi ra khỏi phòng của Mộ Dung Bắc Quý, Triệu An Linh đề nghị Liên Vãn Tình: “Ta có một đề nghị, ta không biết ý người thế nào, ngài còn nhớ Mộc ma ma ngày trước ở Đông Cung không?”
Liên Vãn Tình nghĩ một lúc: “Ta nhớ ra rồi, bà ta nửa năm trước không phải đã rời cung rồi sao?”
Một số người đã đến tuổi rời cung mà không được chủ tử giữ lại, có thể cầm tiền dưỡng hưu rời cung, bà Mộc này là một trong số đó.
Triệu An Linh nói: “Bà ta hình như vẫn chưa kết hôn, sau khi rời cung sống độc lập một mình cảm thấy không quen, muốn tìm một công việc để làm. Gần đây còn tới Triệu phủ gặp ta, hỏi ta có cần người chăm sóc không?”
Liên Vãn Tình biết ý nàng ta: “Ngươi cảm thấy, ta có thể gọi bà ta tới chăm sóc cho Quý nhi?”
“Đúng vậy. Bà ta từng làm việc ở Đông Cung, đã biết những thói quen của Mộ Dung Bắc Quý. Hơn nữa bà ta còn là ma ma ở trong cung nhiều năm, thường xuyên chăm sóc chủ tử, tính kiên nhẫn cũng vượt qua người bình thường.”
Liên Vãn Tình tất nhiên đã động lòng, nhưng cũng lại lo lắng: “Thù lao của người hầu hạ trong cung trước nay luôn cao hơn những nô bộc làm trong phủ, thù lao của ta trả cho bà ta có thể không cao, nếu bà ta không đồng ý…”
“Điều này người không cần lo lắng, ta sẽ sắp xếp.”
“Không được, An Linh, ta không thể để ngươi tiêu tốn.”
Triệu An Linh mỉm cười: “Ngày trước, lúc ta làm con dâu của người, ta đã nhận được không ít thưởng.
Bây giờ chỉ là ta bỏ ra một chút bạc, người không thể không cho ta một cơ hội chứ.”
Sự chân thành của nàng ấy, Liên Vãn Tình không từ chối được đành đồng ý.
Hai người họ đều không nói cho Mộ Dung Bắc Quý biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ cho người tới hầu hạ.
Sáng sớm hôm sau. Mẫn ma ma đã đến hầu hạ bên cạnh Mộ Dung Bắc Quý.
Mộ Dung Bắc Quý thấy người bên cạnh đã đổi thành người khác, Mộc ma ma lại tận tình chu đáo, Mộ Dung Bắc Quý không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
Ngày thứ ba, cuối cùng cũng tháo bỏ mảnh vải, quả nhiên mắt đã hồi phục không ít.
Mặc dù nhìn không rõ bằng lúc bình thường, có chút lờ mờ, nhưng nhìn rõ người và vật thì không có gì to tát. Có điều, hắn vẫn gặp khó khăn về vết thương và mất ngủ.
Liên Vãn Tình không cho hắn uống thuốc, hắn liền nghĩ đến uống rượu nặng, lợi dụng lúc say để có thể ngủ được.
Nhưng Liên Vãn Tình luôn nhớ lời dặn của lão thái y, khoảng thời gian này nhất định phải kiêng.
Ngoài việc tránh ăn cay thì phải tránh uống rượu.
Vì vậy Liên Vãn Tình dặn dò người hầu trong nhà không được đem rượu cho Mộ Dung Bắc Quý. Mộ Dung Bắc Quý bị ép tới bất lực, lại quá đau khổ, không thể chịu nổi nữa. Nhân lúc người trong nhà không để ý liền chạy ra ngoài, muốn tự mình mua rượu uống.
Hắn đến quán rượu cũ ngày trước hay tới, tìm chủ tiệm định mua vài vò rượu nặng mang về dấu đi.
Vừa cầm vì rượu quay người đi liền bị một tên say rượu đụng trúng. Tên đàn ông thô lỗ hất vò rượu trên tay hắn xuống đất.
Mộ Dung Bắc Quý nhíu mày: “Đi không mở mắt à?”
Đối phương tức giận nhìn hắn, nhìn một cái liền chậc một tiếng. “ Ai da, vị này không phải là thái tử điện hạ sao?”
Mộ Dung Bắc Quý kinh ngạc, hắn không quen biết đối phương, nhưng đối phương hiển nhiên đã nhận ra hắn. Hơn nữa lại không có ý tốt, hung hăng dọa người.
“Theo trí nhớ của ta, bây giờ trong Triều đã không còn thái tử điện hạ nữa rồi. Nhà họ Liên làm ra những việc tày trời, có người cũng bị giáng chức xuống làm dân thường, đuổi ra khỏi cung rồi.”
Mộ Dung Bắc Quý ánh mắt lạnh lùng: “Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì đền tiền rượu cho ta, sau đó tránh đường.”
“Đền tiền? Dựa vào cái thá gì? Rõ ràng là ngươi không cần thận còn tống tiền tiểu gia ta? Mộ Dung Bắc Quý, ngươi cho rằng ngươi là thái tử điện hạ cao quý sao? Ngươi trong mắt ta bây giờ còn không bằng một con chó, còn dám dùng giọng điệu kiêu ngạo này để nói chuyện với ta!”
Mộ Dung Bắc Quý kéo cổ áo hắn ta: “ Ngươi nói cái gì?”
“Sao? Muốn động tay động chân à? Ngươi phải biết rõ, nơi này toàn là huynh đệ của ta, một mình ngươi dựa vào cái gì đấu lại bọn ta?”