Chương
Hắn ta nói xong, đằng sau quả thực có vài người đứng dậy.
Mấy người này đều là con cháu trong nhà của các quan đại thần trong triều, kiêu ngạo quen rồi.
Bình thường bọn họ đương nhiên không dám làm gì các hoàng tử, nhưng bây giờ Mộ Dung Bắc Quý đã bị giáng chức.
Cho dù bắt nạt hắn, cũng không có ai đứng ra giúp đỡ.
Mộ Dung Bắc Quý tất nhiên nhận ra bọn họ đang viện cớ gây sự. Hắn nheo mắt, nói: “Các ngươi muốn làm gì?”
“Mộ Dung Bắc Quý, tiểu gia ta người lớn độ lượng, không đôi co với tên chó chết chủ nhà ngươi. Chỉ cần ngươi nói ngươi biết sai rồi, thỉnh cầu ta tha cho ngươi, chuyện này sẽ kết thúc, thế nào?”
Mộ Dung Bắc Quý liếc mắt lạnh lùng: “Ngươi muốn chết à!”
Đối phương cười nhạo: “Ai muốn chết vẫn chưa chắc đâu.”
Nói rồi, hắn ta giơ tay ra đẩy Mộ Dung Bắc Quý. Mộ Dung Bắc Quý trực tiếp cầm vò rượu bên cạnh, đập thẳng vào đầu hắn.
Hắn ta bị đánh một cái, đầu óc choáng váng, sờ tay lên đỉnh đầu đang chảy máu, lập tức la lên: “Người đâu, đánh hắn cho ta, mau bẻ gãy cánh tay hắn, nếu không chuyện hôm nay chưa xong đâu!”
Mộ Dung Bắc Quý đánh nhau với mấy người họ.
Lúc Liên Vãn Tình vội vã chạy đến thì nhìn thấy cảnh này.
Bà ta vừa phát hiện Mộ Dung Bắc Quý trốn khỏi nhà liền đoán rằng có lẽ hắn đã đi mua rượu. Vì không yên tâm để hắn uống rượu nên Liên Vãn Tình đã đi khắp nơi tìm một vài quán rượu mà anh ta hay lui tới.
Quả nhiên là đã tìm thấy ở đây. Bà ta nào nghĩ tới, mới đó có một chút, Mộ Dung Bắc Quý đã đánh nhau với mấy người kia.
Tận mắt nhìn thấy hắn dần dần yếu thế, Liên Vãn Tình vội tìm cách đứng chắn phía trước Mộ Dung Bắc Quý.
Nhưng không biết từ lúc nào tay của đối phương đã có thêm một con dao.
Vốn dĩ hắn ta muốn mượn cơn say đâm vào cánh tay của Mộ Dung Bắc Quý. Nhưng Liên Vãn Tình nhanh tay nhanh mắt đã chặn hắn ta lại. Kết quả, chiếc dao đã xuyên qua lòng bàn tay bà.
Liên Vãn Tình tức thì rên lên vì đau đớn. Mộ Dung Bắc Quý nhìn thấy tay của Liên Vãn Tình toàn là máu liền hét hớn: “Mẹ, mẹ không sao chứ!”
Người được Mộ Dung Bắc Quý gọi là mẹ, ngoài vị Lan quý phi oai phong một cõi còn có thể là ai chứ?
Có lẽ vết máu đỏ thẫm quá chói mắt khiến cho nhiều người gây sự cũng tỉnh rượu. Cho dù là bọn họ khiêu khích trước, nhưng lúc này nhìn thấy Liên Vãn Tình bị thương nặng như vậy vẫn cảm thấy có chút hoảng sợ.
Liên Vãn Tình đau tới chết đi sống lại, chỉ có thể dựa vào lòng Mộ Dung Bắc Quý khóc nức nở.
Hai mắt Mộ Dung Bắc Quý đỏ bừng căm hận, dường như muốn giết chết đối thủ. Thấy có điều gì đó không ổn, bọn hắn định rời đi. Không ngờ, trước cửa có một đám quan binh xông vào. Không phải ai khác, chính là Tần Nghiên đã dẫn người đến kịp lúc.
Kinh Triệu phủ cách đây không xa, chủ tiệm thấy có người gây rối liền bảo tiểu nhị đi cầu viện.
Tần Nghiên nhìn thấy hai mẹ con Mộ Dung Bắc Quý, đặc biệt là Liên Vãn Tình bị thương nặng thì rất bất ngờ. “Phu nhân bị sao vậy?”
Mộ Dung Bắc Quý nghiến răng nghiến lợi: “Bọn họ cố ý làm nhục ta, còn ỷ đông hiếp yếu muốn đâm ta.
Nhưng mẹ ta đã ngăn lại.”
“Tần đại nhân, ngài đừng nghe hắn nói bừa! Rõ ràng là Mộ Dung Bắc Quý gây sự trước, ta không muốn đôi co với hắn, hắn lại cứ lằng nhằng mãi. Loại người này đã không còn là thái tử mà lại mắc bệnh thái tử. Hắn mới chính là thủ phạm làm hại mẹ hắn.”