Chương
“Nương nương, thời tiết ngày càng lạnh rồi, ngày hôm qua người còn cảm thấy buồn nôn, người đừng để mình bị cảm lạnh.”
Hoắc Hoa Quý thấp giọng cảm ơn, nàng ta nghĩ đến gì đó nên đột nhiên hỏi: “Mấy hôm trước nghe Cẩn Thư nói là Giang Nam ở Thịnh Khang đang có dịch bệnh, không biết là tình huống thế nào rồi.”
Vũ Mạc thở dài, nói như đang an ủi chính mình: “Y thuật của chủ thượng vẫn luôn rất giỏi, có chủ thượng ở đó, có lẽ sẽ có thể gặp dữ hóa lành.”
Nói xong, nàng ấy lại nhắc nhở Hoắc Hoa Quý: “Nương nương đừng nên nói chuyện này với bệ hạ, tin tức mà bệ hạ nhận được chắc chắn là còn nhanh hơn cả chúng ta. Ngài ấy không muốn nói chuyện đó trước mắt người đơn giản là vì sợ người nghĩ đến Thần vương.”
Những lời này của Vũ Mạc hơi kỳ quái.
Hoắc Hoa Quý không có tình ý với Mộ Dung Bắc Uyên, nên dĩ nhiên sẽ không nhớ tới Thần vương.
Có thể là ở trong mắt Lý Mặc, nàng ta vẫn luôn là Lý Hân, từng là Thần Vương phi Triệu Khương Lan.
Vì thế nên “nàng ta” vẫn luôn nhớ về Thịnh Khang và Giang Nam, cũng là điều hợp tình hợp lý.
Mấy ngày hôm nay, để nhập vai cho tốt, Hoắc Hoa Quý luôn ép mình không được nghĩ về Triệu Khương Lan.
Nàng ta thật lòng yêu Lý Mặc, mà sau khi mất đi lại tìm lại được, Lý Mặc vì mắc nợ “nàng” nên càng thêm dịu dàng thắm thiết.
Cứ như thế, Hoắc Hoa Quý lại ngày càng khó có thể dứt bỏ được hình tượng giả mạo này.
Chỉ hy vọng có thể tiếp tục lừa gạt, vĩnh viễn đừng làm xáo trộn mặt nước đang phẳng lặng này.
Bây giờ nhắc đến Triệu Khương Lan, Hoắc Hoa Quý lại bỗng nghĩ đến tình cảnh của nàng ta, hơi xúc động muốn khóc.
Tất cả mọi thứ giống như đều là đồ ăn cắp, chứ không phải của mình.
Sau khi Lý Mặc vào trong, nàng ta còn ngẩn người nên không chú ý đến.
Nhưng Lý Mặc thấy dáng vẻ suy nghĩ lo xa của nàng ta thì không nhịn được hỏi Vũ Mạc: “Hoàng hậu làm sao thế? Hình như nàng ấy không vui.”
Hoắc Hoa Quý vội vàng lắc đầu điều chỉnh cảm xúc, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Không có gì đâu hoàng thượng, thần thiếp không sao cả.”
Lý Mặc cầm lấy tay nàng ta: “Nàng gạt được người ngoài, chứ không gạt được ta. Nói thật cho trẫm nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Khi hắn mở miệng hỏi thì trong đầu liền nảy ra một giả thiết.
Những ngày qua, ngoại trừ Chiêu Vũ đế thì thân là vua của Vinh Dương, hắn ta cũng rất quan tâm đến tình hình ở Giang Nam Thịnh Khang.
Không thể là gì khác bởi vì hắn ta nhận được một tin tức, nói rằng Mộ Dung Bắc Uyên đã xuất binh đi Giang Nam.
Trước đây vào ngày đại hôn của hắn ta và Triệu Khương Lan, Mộ Dung Bắc Uyên cũng chưa từng có bất kỳ động thái nào, khi đó hắn ta đã rất kinh ngạc.
Sau đó hắn lại âm thầm tấn công thủy quân Đông Nam, dường như những chuyển biến kỳ lạ trong tình cảm không hề tác động đến hắn một chút nào.
Những việc này làm cho Lý Mặc không thể nào hiểu được.
Cũng may là Triệu Khương Lan vẫn còn ở bên người hắn, nàng còn chấp nhận đến với hắn ta.
Mấy tháng này, dường như hai người họ đã trở về thời kỳ ân ái nhất.
Hắn ta tuyệt đối không cho phép có bất cứ việc gì ngoài ý muốn lần nữa chen ngang giữa hai người bọn họ.
Mà bây giờ hoàng hậu lại có những nỗi lo âu không biết từ đâu tới, chẳng lẽ nàng đã nghe nói đến dịch bệnh ở Giang Nam?
Dù sao thì tin tức từ chỗ Phương Vệ vẫn luôn nhạy bén, Triệu Khương Lan nghe được những tin tức này từ đám người Vũ Mạc cũng là điều dễ hiểu.
Thấy nàng ta còn né tránh không muốn mở miệng, Lý Mặc cũng không nói gì mà chỉ ôm nàng ta từ phía sau.
“Hoàng hậu, nàng đừng để ý đến những chuyện không quan trọng nữa, nàng để ý đến trẫm là đủ rồi.”
Bên tai Hoắc Hoa Quý truyền đến hơi thở ấm áp của hắn ta, hốc mắt phút chốc lại ướt át.
Nàng ta đưa tay phủ lên trên mặt Lý Mặc: “Bệ hạ làm sao thế?”
“Trẫm sợ nàng vẫn còn nhớ đến người kia, trẫm không cho phép. Nàng là của trẫm, cũng chỉ có thể là của một mình trẫm mà thôi!”
Hoắc Hoa Quý vốn là muốn mở miệng giải thích, nhưng nàng ta lại bỗng nhiên cảm thấy buồn nôn không thể nào chịu đựng được.
Sau đó nàng ta liền đẩy Lý Mặc ra rồi nôn hết ra ngoài.