Chương
Sức khỏe của Chiêu Vũ Đế đã không còn như xưa.
Hắn ta kích động ngã xuống là một chuyện, nhưng hiện giờ chưa lập thái tử, Sát của Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa được hóa giải hoàn toàn.
Nếu trong thời gian này Thịnh Khang xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lại có người sinh ra suy nghĩ gian dối thì chịu khổ chính là người dân.
Mộ Dung Bắc Uyên cưỡi ngựa sóng vai với nàng: “Hình như tâm trạng của nàng không được tốt.”
“Khi đi tha thướt cành dương, khi về mưa tuyết phũ phàng tuôn rơi. Tâm trạng lúc đi và khi trở về hoàn toàn khác biệt.”
“Bây giờ nàng đã lập được công lớn, chắc chắn phụ hoàng sẽ ban thưởng cho nàng rất nhiều thứ, nàng thử nghĩ mà xem. Có lẽ người sẽ cảm thấy gương mặt của nàng hơi quen thuộc nhưng tuyệt đối sẽ không đoán ra được nàng là ai.”
Triệu Khương Lan hơi nhíu mày: “Nhưng ta không muốn mạo hiểm lộ diện trước mặt người, nếu người phong cho ta chức vị thì phải làm sao đây, ta cần gì phải gây khó khăn cho chính mình.”
“Phụ hoàng gặp nàng là việc không thể tránh khỏi. Dù kiếm cớ tạm thời không gặp nhưng trốn được một lúc chứ không trốn được một đời. Nếu người khăng khăng an bài cho nàng cái khác, nàng cứ cân nhắc từ chối là được.”
Sự thật cũng đúng như lời Mộ Dung Bắc Uyên nói, lúc Chiêu Vũ Đế nghe quan viên địa phương báo cáo đã liên tục nghe thấy cái tên “Triệu Minh” này.
Qua hỏi thăm mới biết được người nọ là chủ một cửa tiệm có tên “Lan Tâm”.
Nghe nói cửa tiệm có rất được các quý nữ trong kinh yêu thích, vang bóng một thời.
Có thể thấy Triệu Minh này là một người có đầu óc buôn bán, không ngờ người này còn là một đại phu giỏi y thuật.
Càng không biết hắn có quan hệ thế nào với Mộ Dung Bắc Uyên, dựa vào lời quan viên bẩm báo, quan hệ giữa Thần Vương và Triệu Minh khá sâu, vô cùng thân thiết.
Vì vậy, Chiêu Vũ Đế không tránh được chú ý đến người này, cố ý chờ bọn họ về triều rồi gặp một lần.
Thậm chí hắn ta còn nghĩ, nếu như người này có y thuật cao siêu thật sự, ngay cả bệnh dịch hạch ác liệt như bệnh tả cũng dẹp được, chi bằng tìm cách để hắn tới Thái Y Viện.
Lão viện phán trước đó tuổi tác đã cao, tuy rằng các thái y trẻ tuổi đọc nhiều y thuật nhưng kinh nghiệm không phong phú.
Hiện giờ Thái Y Viện hơi thiếu người tài.
Nếu Triệu Ngọc cực kỳ xuất chúng, thậm chí Chiêu Vũ Đế không tiếc giao trách nhiệm quan trọng cho hắn, ngồi thẳng lên vị trí viện phán.
Vào cuối thu, cuối cùng đại quân cũng tầng tầng lớp lớp về kinh.
Ban đầu La Tước lãnh đạo đội quân Thiết Ngô cũng lập công, theo lý thì nên về kinh nhận phong thưởng.
Chỉ là trước đó hắn thả Mặc Tuyền chạy mất, lại để Liên Tư Thành tự sát trong ngục, cảm thấy cực kỳ tự trách.
Tuy nhiên trong thư trả lời của Chiêu Vũ Đế không tính toán gì nhiều, cho nên La Tước dứt khoát dẫn theo Hồng Vân trở về biên cảnh.
Dù sao biên cảnh không có chủ soái thì không thể nào yên tâm được.
Mộ Dung Bắc Uyên mặc một thân nhung trang, phóng ngựa đi đầu đội ngũ.
Triệu Khương Lan lại không muốn khoe nhoang, giấu mình trong đám người.
Việc này đúng là hời cho quận chúa Minh Châu.
Vất vả lắm mới vào địa giới kinh thành, nhất định là Triệu Minh kia biết mình không ra hồn, vì vậy không quấn lấy Mộ Dung Bắc Uyên nữa.
Nàng ta là con gái của Hạ Chiêu Vương nên cố ý đi bên cạnh Hạ Chiêu Vương, theo Mộ Dung Bắc Uyên một trước một sau đi tới.
Nghe nói Thần Vương dẫn binh đại thắng trở về, gần như toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều ra đường nghênh đón.
Nhất là nhìn thấy Mộ Dung Bắc Uyên tuấn tú mạnh mẽ, gương mặt thiên thần như gió mát trăng thanh, bên trên có rất nhiều người nhìn đến mê mẩn.
Quận chúa Minh Châu thoáng nghe thấy có người trong đoàn người hỏi về nàng ta.
“Vị nữ tử sau lưng Thần Vương là ai? Nhìn rõ là kiêu ngạo. Không phải là Thần Vương phi đấy chứ?”
Lập tức có người phản bác: “Thần vương phi đã mất lâu rồi, sao các ngươi lại quên thế! Vị kia là nữ nhi của Hạ Chiêu Vương – quận chúa Minh Châu, nhìn dáng vẻ cũng giống như tiên nữ ấy.”