Chương
“Vậy thì xem ra vị quận chúa này rất xứng với điện hạ chúng ta. Không biết quận chúa đã thành hôn chưa nữa, đúng lúc Thần Vương điện hạ mất đi vương phi, trong phủ còn thiếu một chính thê, nếu hai người có thể thành một đôi thì cũng coi như là duyên trời tác hợp.”
Nghe nói vậy, quận không Minh Châu không kiềm chế được cong khóe miệng.
Nàng ta hài lòng vênh mặt lên, vô thức phóng tầm mắt nhìn về phía bóng lưng của Mộ Dung Bắc Uyên.
Bóng lưng của một người chưa từng quay đầu lại, luôn thẳng tắp phi phàm.
Đã nhìn quen một nhân vật thần tiên tựa như trăng sáng thế này, những nam nhân khác sao có thể lọt vào mắt xanh của nàng ta đây.
Lần này, nhất định nàng ta phải nắm chắc cơ hội.
Nhất định nàng ta phải có được vị trí Thần Vương phi.
Để chào đón bọn họ, ngoài dân chúng đổ xô ra đường nghênh đón trong toàn bộ hành trình thì hầu hết các trọng thần trong triều cũng đi ra nghênh tiếp.
Mộ Dung Bắc Hải dẫn theo bách quan chờ các vị tướng sĩ ở đường lớn Trung Kiên, bất ngờ là Nghiêm Chính cũng ở trong hàng ngũ đó.
Mộ Dung Bắc Uyên vừa thấy Mộ Dung Bắc Hải bèn lộ ra ý cười đã lâu không gặp.
Hai huynh đệ một người đứng một người ngồi trên ngựa, xa xa nhìn nhau cười.
Hắn nhanh chóng xuống ngựa đi đến trước mặt Mộ Dung Bắc Hải: “Tam ca!”
Mộ Dung Bắc Hải cưng chiều vỗ vai Mộ Dung Bắc Uyên: “Uyên Nhi, nhiều tháng không gặp, đệ vất vả rồi, trông cũng gầy đi nữa. Dẹp yên được trận này, không thể bỏ qua công lao của đệ. Uyên Nhi của chúng ta đã danh chính ngôn thuận trở thành trụ cột của quốc gia, kỳ tài dẫn binh.”
Mộ Dung Bắc Uyên được hắn khen có hơi lúng túng, hắn hắng giọng: “Tam ca cứ cười nhạo đệ. Mặc dù đệ có công trong việc dẹp loạn và dẹp yên ôn dịch nhưng nhiều nhất vẫn là dựa vào sự đồng tâm hiệp lực của các vị tướng sĩ. Nếu không có sự hợp tác của mọi người thì chắc chắn không thể giải quyết được vấn đề nhanh như vậy.”
Nghe hắn nói thế, Mộ Dung Bắc Hải không kiềm chế được hướng mắt nhìn người phía sau lưng Mộ Dung Bắc Uyên.
Ánh mắt đầu tiên của Mộ Dung Bắc Hải không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Khương Lan đâu, không khỏi đưa tầm mắt tìm kiếm một phen.
Mộ Dung Bắc Uyên chú ý đến động tác của Mộ Dung Bắc Hải, trong lòng cũng biết hắn đang tìm ai.
Nhân lúc người bên ngoài không chú ý, hắn mới nhỏ giọng nhắc nhở: “Nàng ấy ở đây.”
Mộ Dung Bắc Hải cười khẽ: “Đi thôi. Huynh tiếp nhận danh nghĩa của phụ hoàng đến nghênh đón các đệ, nhưng đệ không cần phải vội vã vào cung. Đường xa mệt nhọc, phụ hoàng cho phép đệ về quý phủ nghỉ ngơi trước, qua mấy ngày nữa, trong cung sẽ thiết yến luận công ban thưởng, đệ rảnh rỗi cũng có thể vào cung bất cứ lúc nào.”
Cuối cùng, Mộ Dung Bắc Hải bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà phụ hoàng đã dặn, Triệu Minh cũng phải vào cung dự tiệc.”
Mộ Dung Bắc Uyên mím môi, Mộ Dung Bắc Hải khẽ lắc đầu: “Không sao đâu, đệ và huynh đều ở đây, bản thân nàng ấy cũng hiểu rõ trong lòng.”
Nếu Mộ Dung Bắc Hải đã nói vậy thì tất nhiên Triệu Khương Lan vắng mặt trong yến tiệc sẽ không thỏa đáng.
May là người ngoài không nhìn ra được nàng là nữ giả trang, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì mọi thứ đều ổn.
Vì không phải vội vã vào cung nên Mộ Dung Bắc Uyên chuẩn bị đưa Triệu Khương Lan về vương phủ trước.
Ai ngờ đột nhiên quận chúa Minh Châu lại hỏi: “Không biết phủ trạch của Triệu Minh công tử ở nơi nào thế?”
Triệu Khương Lan tạm thời chưa hiểu được ý đồ của nàng ta, Mộ Dung Bắc Uyên đã lên tiếng trước một bước.
“Triệu Minh theo bổn vương về phủ ở.”
Quận chúa Minh Châu âm thầm nghiến răng.
Không ngờ Mộ Dung Bắc Uyên lại có thể trắng trợn đưa người vào trong vương phủ!
Ngài ấy thật sự cho rằng Triệu Minh là nam tử nên có thể không cần để ý đến ánh mắt của người ngoài nữa?
Quận chúa Minh Châu thề trong lòng, chỉ cần sau này nàng ta trở thành nữ chủ nhân của vương phủ thì nhất định sẽ đuổi Triệu Minh ra ngoài!
Chỉ là bây giờ còn chưa phải lúc, nàng ta chỉ có thể gượng gạo nhếch mép mà thôi.
“Nếu vậy thì Minh Châu không quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi nữa.”