Chương
“Họ Triệu, tỷ đi ra đây cho ta!”
Triệu Khương Lan bất lực đỡ trán, mọi người đều là họ Triệu mà, sinh ra từ một gốc, sao nỡ đốt thiêu nhau.
Triệu An Linh vừa nhìn thấy Triệu Khương Lan đã trừng to hai mắt.
Sau đó không nói gì tiến đến kéo tay áo của nàng: “Tỷ được lắm, tỷ lại dùng cái vỏ này làm ve sầu thoát xác! Lần trước tỷ giấu ta giả chết làm ta khóc rất lâu. Lần này còn tệ hơn, tỷ biết ta nghĩ đến một mình tỷ lưu lạc nơi đất khách quê người đã thương xót biết bao nhiêu không? Nhiều lần mơ thấy tỷ, ngày hôm sau đều ướt hết gối, nào biết lại bị tỷ lừa rồi.”
Triệu Khương Lan lập tức giơ tay xin hàng: “Ta sai rồi ta sai rồi. Đáng lẽ phải nói với mọi người trước, nhưng mà chuyện này càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa lần trước đi vội quá, thật sự không kịp mà.”
Triệu An Linh vẫn giận, còn đập nàng mấy lần.
Nàng ấy không biết công phu, tay cũng không có sức mấy.
Nhưng mà Mộ Dung Bắc Uyên nghe từng tiếng đấm tay bịch bịch, vẫn đau lòng kéo Triệu Khương Lan ra sau mình.
“An Linh, chuyện này cứ trách ta. Ta bí mật nghĩ cách tráo đổi tỷ tỷ ngươi từ Vinh Dương ra, trước đó nàng cũng không biết gì cả. Về sau thì dẹp loạn ở Giang Nam vô cùng khẩn cấp, chúng ta bẩm báo với phụ hoàng rời khỏi kinh thành trước, thân phận của nàng chưa nói với bất kỳ ai. Khiến ngươi và nhạc phụ nhạc mẫu lo lắng là lỗi của ta.”
Triệu An Linh buồn bực ngồi xuống, nhìn về phía Triệu Khương Lan.
“Thế cho nên tỷ dám theo Thần Vương ra chiến trường? Sao tỷ lại không bớt lo như vậy chứ, một người chẳng biết gì về công phu, nhỡ đâu bị người khác lỡ tay làm bị thương đánh chết thì phải làm sao đây?
Cả bệnh dịch cũng thế, cha nghe hoàng thượng nói trong quân xuất hiện một vị thần y tên là Triệu Minh, đã bị dọa giật mình lắm đấy. Tỷ cũng không sợ bản thân bị nhiễm bệnh dịch, không còn mạng sống để trở về gặp chúng ta nữa!”
Giọng điệu của Triệu An Linh rất gay gắt nhưng ý tứ quan tâm rất rõ ràng.
Triệu Khương Lan chắp hai tay: “Triệu nhị tiểu thư cứ tùy ý lựa chọn trong tiệm trang sức của ta, coi như ta nhận lỗi với muội.”
Nàng nói xong lại hỏi: “Nhưng trong nhiều tháng chúng ta rời kinh, trong kinh thành có xảy ra chuyện gì lớn không? Trước có nghe tin nói, Trữ quốc công bị hoàng thượng tự tay giết chết, mẫu tử Mộ Dung Bắc Quý bị biếm làm thứ dân, vì sao lại thay đổi nhanh chóng như vậy?”
“Tỷ có điều không biết, cái chết của Trữ quốc công là do Mộ Dung Bắc Quý xuất lực.”
Triệu An Linh kể lại đủ loại chuyện trong cung khi đó cho bọn họ biết, Triệu Khương Lan và Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nhau, đều hơi bất ngờ.
“Vậy mà Mộ Dung Bắc Quý lại làm được đến thế này, thật sự không ngờ tới.”
Triệu An Linh búng tay cái tách: “Còn có chuyện càng khiến hai người không ngờ hơn nữa. Bây giờ Mộ Dung Bắc Quý mở một tiệm tranh chữ, ngày nào cũng vẽ tranh viết chữ với Liên thị mang đi bán, làm ăn cũng khấm khá.”
Nàng ấy nói đến đây, lại kéo Triệu Khương Lan hỏi: “Có phương thuốc nào trị được bệnh trầm cảm không?”
Triệu Khương Lan lắc đầu: Phải dựa vào chính bản thân hắn thông suốt mới được, không thì thuốc thang châm cứu đều không chữa nổi.”
“Thái y cũng nói như vậy, ta thấy tính tình của Mộ Dung Bắc Quý hiện giờ tốt hơn trước kia nhiều, không chừng qua một thời gian nữa, tự hắn sẽ khỏi bệnh thôi.”
Hai người nói thêm một lúc, thấy thời gian không còn sớm nữa, Triệu An Linh mới đứng dậy cáo từ.
Thật ra Triệu Khương Lan rất muốn đến Triệu phủ gặp Thích phu nhân nhưng lại sợ bị người ngoài vô tình nhìn thấy, gây ra phiền toái không đáng có.
Triệu An Linh vẫy tay: “Có gì khó đâu? Nếu mẫu thân biết tỷ trở về rồi, không biết còn sẽ vui vẻ đến mức nào nữa. Tỷ muốn gặp bà thì sáng mai cứ đến Lan Tâm, ta đưa bà đến gặp tỷ là được.”
Triệu Khương Lan vội vàng nói được.
Sau khi Triệu An Linh về phủ bèn nói riêng với Triệu Đường và Thích phu nhân về việc này.
Quả nhiên Thích phu nhân mừng đến chảy nước mắt nhưng Triệu Đường lại rầu rĩ không vui.
“Con nói là điện hạ dùng một nữ tử giả để đổi Khương Lan ra ngoài, bọn họ đúng là liều lĩnh!”
Thích phu nhân hơi cáu: “Lão gia, con bé là nữ nhi ruột thịt của ông đấy, ông nhẫn tâm nhìn con bé một mình ở nước khác không có nơi nương tựa hả?”