Chương
Vừa nghe thấy lời này, đầu chợt cảm thấy đau.
Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì với quận chúa Minh Châu này vậy?
Hắn ta đã cho huynh trưởng nàng ta hậu đãi như vậy rồi, nàng ta không phải là nên mang ơn theo sao?
Nhưng thái độ bây giờ rõ ràng là lại muốn nói về chuyện của Mộ Dung Bắc Uyên.
Ngay cả Hạ Chiêu vương cũng cảm thấy bây giờ nói về chuyện này cũng có phần không ổn, vì vậy lúng túng kéo lấy tay áo của nữ nhi.
“Minh Châu à, thời gian đã không còn sớm nữa, chúng ta làm sao có thể tiếp tục quấy rầy hoàng thượng xử lý công vụ được chứ. Cái đứa nhỏ này thì có thể có chuyện gì quan trọng để nói với hoàng thượng được, thánh thượng có nhiều việc cần làm, con đừng có càn quấy nữa.”
Trong lòng quận chúa Minh Châu thất vọng vì phụ thân của mình không công bằng.
Ông ta không để cho nàng ta nói, nàng ta lại càng muốn nói.
“Phụ vương có điều không biết, chuyện nhi tử muốn nói với hoàng thượng, hoàng thượng nghe xong nhất định sẽ rất kinh ngạc. Nhưng mà chuyện này, nhi tử không thể nói cho bất kì ai khác, sợ là đến cả phụ vương cũng phải tránh mặt một tí.”
Chiêu Vũ đế không khỏi nhướng mày.
Chẳng lẽ điều quận chúa Minh Châu này muốn nói không phải là chuyện của nàng ta và Mộ Dung Bắc Uyên sao?
Nếu không thì cần gì đến cả Hạ Chiêu Vương cũng phải tránh mặt…
Nghĩ đến đây, Chiêu Vũ đế liền nở ra nụ cười hiền hòa: “Nếu đã như thế thì trẫm cũng muốn nghe xem là Minh Châu muốn nói gì. Hạ Chiêu Vương, Minh Châu bảo ngươi tránh mặt trước, vậy thì ngươi ra ngoài điện ngồi chốc lát đi.”
Hạ Chiêu vương vội vàng đồng ý, trước khi đi lại lo lắng liếc mắt nhìn quận chúa Minh Châu, sợ rằng nàng ta sẽ nói sai.
Sau khi đợi cho mọi người đều lui ra, quận chúa Minh Châu quỳ trên mặt đất, mặt lộ ra vẻ vô cùng tủi thân.
“Hoàng thượng, tiểu nữ có một chuyện nhất định phải để cho ngài biết, trong lòng tiểu nữ thật khó yên ổn.”
Nhìn thấy nàng ta sắp khóc, Chiêu Vũ đế cũng thận trọng đứng lên: “Ngươi nói xem.”
“Triệu Minh kia, ngài không thể để hắn để lại bên cạnh Thần Vương điện hạ, nếu không chắc chắn sẽ đem lại ảnh hưởng xấu cho điện hạ.”
Vẻ mặt Chiêu Vũ đế nhất thời nghiêm nghị: “Nói thế là có ý gì?”
Quận chúa Minh Châu âm thầm hạ quyết tâm, cả gan nói ra sự thật: “Thật ra, hắn hoàn toàn không phải là bằng hữu tốt gì đó của điện hạ, mà là một luyến sủng lấy sắc để hầu hạ chủ nhân. Không biết sau lưng hắn ta đã sử dụng thủ đoạn nham hiểm gì khiến cho điện hạ sinh ra tình cảm khác với hắn, giữa bọn họ thật sự không chỉ đơn giản là tình bạn.”
“Không thể nào, điều này không thể nào!” Chiêu Vũ đế giận tái mặt.
“Quận chúa Minh Châu, ngươi có thể ăn bậy nhưng nói thì không thể nói bừa. Chẳng lẽ bản thân ngươi không có được sự yêu thích của Thần Vương liền nghi thần nghi quỷ đối với người bên cạnh hắn sao?”
Thấy Chiêu Vũ đế không chịu tin mình, quận chúa Minh Châu giơ ngón tay lên.
“Tiểu nữ nguyện ý thế với trời, nếu có nửa lời nào nói dối thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống, chết không được tử tế. Điện hạ thân thể ngàn vàng, tiểu nữ làm sao dám vì ham muốn bản thân mà cố ý bôi nhọ chàng chứ. Thật sự không dễ nhìn ra Triệu Minh, người này bên ngoài thì chững chạc đàng hoàng giống như chính nhân quân tử, nhưng bên trong lại là thứ bỉ ổi hèn hạ.”
Nói đến đây, nàng ta gần như nghiến răng nghiến lợi: “Hơn nữa, tiểu nữ từng tận mắt nhìn thấy, điện hạ còn hạ thân cao quý cúi xuống lau chân mang giày cho hắn. Tiểu nữ không dám tin, đã hỏi ngay trước mặt điện hạ, chàng… cũng chính miệng thừa nhận rồi.”
“Cái gì?”
Chiêu Vũ đế trợn tròn hai mắt, thật lâu không nói nên lời.
“Không thể như vậy, Thần Vương nó luôn nhớ mãi không quên tiên vương phi, mà trước giờ vẫn luôn thích nữ tử, tuyệt đối sẽ không thể biến thành nam nhân.”