Chương
Chiêu Vũ đế khẽ nheo mắt: “Ngươi nói gì cơ, mất dấu rồi?”
Hắn không nhịn được mà khẽ liếc mắt nhìn Mộ Dung Bắc Uyên đang đứng trong sân, Mộ Dung Bắc Uyên dường như có cảm giác, hắn cùng Chiêu Vũ đế bốn mắt nhìn nhau, bất giác mỉm cười.
Chiêu Vũ đế kìm nén lửa giận trong lòng: “Được rồi, canh cổng thành cho nghiêm ngặt. Chỉ cần Triệu Minh còn ở trong thành, khi nào cũng có thể lộ dấu vết, chắc chắn chúng ta sẽ có cơ hội tìm được hắn.
Vẫn nên lo việc thành thân của Thần vương trước đi!”
Tuy là nói vậy, nhưng trong lòng Chiêu Vũ đế lại sâu như không có đáy.
Lão tứ này là một con hồ ly, đầu óc linh hoạt vô cùng.
Nhìn dáng vẻ vừa rồi của hắn, rõ ràng hắn đã biết được có chuyện xảy ra.
Chỉ sợ rằng một màn ve sầu thoát xác này của Triệu Khương Lan có liên quan đến hắn.
Có thể khi thành thân sẽ lại lộ diện ngoài ý muốn chăng?
Nghĩ đến đây, Chiêu Vũ đế nhịn không được lập tức thúc giục: “Lão lục đâu rồi! Đi đón dâu sao còn chưa trở về nữa, đã là giờ nào rồi.”
“Bẩm Hoàng Thượng, Lập vương điện hạ dẫn theo tân nương tử tới rồi!”
Chiêu Vũ đế thấy người trong Vương phủ chẳng ai nhiệt tình, hắn không khỏi quở trách.
“Các ngươi ngơ ra cái gì? Pháo với nhạc đâu hết rồi, sao đến cả một chút động tĩnh cũng không có vậy hả.”
Đông Diêu đứng bên cạnh Mộ Dung Bắc Uyên cất giọng: “Bẩm Hoàng Thượng, trong phủ chúng thần không có chuẩn bị mấy thứ đó.”
“Không chuẩn bị? Chu Khiết đâu, hắn đường đường là một đại quản gia, thấy Vương gia nhà mình thành thân, hắn thế mà lại chẳng chuẩn bị thứ gì, nực cười!”
Mộ Dung Bắc Uyên đột ngột lên tiếng: “Xin phụ hoàng đừng trách Chu Khiết. Là nhi thần đã chỉ đạo rằng những thứ này không được phép xuất hiện ở Vương phủ. Trong vòng ba năm sau khi Vương phi mất, Vương phủ không được tấu nhạc phóng pháo, đây là tục lễ.”
Chiêu Vũ đế trong lòng âm thầm mắng mỏ.
Đây là cái tục lễ chó má gì vậy!
Triệu Khương Lan đã chết hay chưa, những người trong đây hầu hết đều biết rõ.
Thần vương phủ lại không thật sự tổ chức tang cho nữ chủ tử, vậy mà còn yêu cầu kiêng kị.
Mộ Dung Bắc Uyên cố tình nói một cách nghiêm túc, Chiêu Vũ đế lại không thể phản bác trước mặt mọi người, chỉ hung hăng liếc xéo hắn một cái.
Ánh mắt bất chợt ngưng lại sau khi thấy kiệu hoa của tân nương, Mộ Dung Bắc Uyên vẫn đứng im bất động như cũ, Chiêu Vũ đế chỉ biết cắn răng tức giận.
“Thần vương! Người hôm nay phải thành thân cùng con tốt xấu gì cũng là quận chúa của một nước, nhưng con vậy mà lại bỏ bê nàng, nếu chuyện này mà bị truyền ra bên ngoài thì người ta sẽ đánh giá mặt mũi hoàng thất chúng ta thế nào đây hả!”
Mộ Dung Bắc Uyên lại lần nữa quơ quơ ngón tay: “Nhi thần có nhiều bất tiện, chỉ mong quận chúa sẽ không để bụng.”
Hoa quý phi khẽ nhăn mày, sau đó phân phó cho gia nhân trong phủ: “Mau đỡ quận chúa ra ngoài.”
Trên kiệu hoa, Phi Nguyệt không ngừng run rẩy.
Vốn dĩ giờ bái đường vẫn chưa đến, nhưng Chiêu Vũ đế sợ chuyện sẽ bị chậm trễ, hắn lập tức nói với lễ quan: “Bây giờ lập tức bái đường, không cần đợi nữa.”
Lễ quan không dám chống lệnh, vội vàng sai người đưa một đầu dây hoa cầu đỏ cho tân nương.
“Quận chúa, xin người hãy nắm lấy dây tơ hồng này, cùng điện hạ thực hiện nghi lễ bái đường.”
Vừa dứt lời, mọi người đã thấy tân nương đột ngột quỳ xuống.
Phi Nguyệt nào dám bái đường cùng Mộ Dung Bắc Uyên!
Nàng ta không dám chậm trễ, lập tức dùng tay nâng khăn trùm đầu lên.
Giữa những lời cảm thán xung quanh, hai mắt nàng ta đẫm lệ mà ngẩng đầu.
Sau khi đã thấy rõ người, Chiêu Vũ đế sững sờ, hắn ngay lập tức đứng thẳng dậy.
“Sao lại thế được? Ngươi, ngươi không phải quận chúa Minh Châu, ngươi là ai, quận chúa đâu rồi?”
Phi Nguyệt sợ tới mức nhanh chóng cúi người dậm đầu mấy cái: “Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng tha mạng! Nô tỳ là nha hoàn bên cạnh quận chúa, quận chúa nói, người vì nguyên nhân bất đắc dĩ, không thể thành thân cùng Thần vương điện hạ, vậy nên hôm nay người đã phái nô tỳ đến đây hủy hôn thay người!”
Chiêu Vũ đế tức giận đập bàn: “Ngươi nói cái gì! Hoang đường! Quận chúa Minh Châu thật to gan, nàng ta muốn hủy hôn sao?”