Chương
“Được thôi, bổn vương sẽ chống tai lên để nghe lý do của con!”
Quận chúa Minh Châu bất ngờ bật khóc nức nở: “Là điện hạ, hôm qua Thần Vương điện hạ đã lặng lẽ đến gặp con, ép con hôm nay nhất định phải hủy hôn, bằng không Vương phủ của chúng ta chắc chắn sẽ gặp đại nạn.”
“Con nói cái gì?”
Thấy Hạ Chiêu vương tức giận, quận chúa Minh Châu chỉ biết nói ra hết tất cả mọi chuyện của ngày hôm qua.
Hạ Chiêu vương đập bàn: “Nực cười! Mộ Dung Bắc Uyên thật khinh người quá đáng. Đầu óc con chỉ chứa toàn nước thôi sao, rõ ràng hắn chỉ đang hù dọa con, nhưng con thế mà lại bị hắn dọa sợ! Thân phận của cái tên Triệu Minh kia có gì to tát đâu, chẳng qua hắn cũng chỉ là một thương nhân nho nhỏ, sao có thể kết bái huynh đệ cùng Nguyệt vương và Lập vương? Bổn vương cũng không tin, rằng nếu Triệu Minh thật sự đã chết, các vị điện hạ kia sẽ tính làm gì Vương phủ của ta!”
Quận chúa Minh Châu nức nở: “Nhưng điện hạ đã vì quyết tâm mà không ngần ngại bẻ đi ngón út của mình, nếu nữ nhi không tuân theo, chắc chắn hắn sẽ không thành thân cùng với nữ nhi. Hắn đã nói vậy rồi, nữ nhi tội gì mà lại đi đánh bạc hạnh phúc của mình cho Vương phủ cơ chứ.”
Hạ Chiêu vương vừa nghe xong, ông ta lập tức ôm chầm lấy nàng ta.
“Nữ nhi của ta, con mệnh khổ quá, sáng nay mẫu phi con có nói, rằng Thần vương không hề quan tâm gì đến con. Nếu hắn đã quyết tâm như vậy, thì chúng ta cũng sẽ không gả cho vừa ý hắn.”
Hạ Chiêu vương khẽ nhíu mày, ông ta còn chưa hết ngạc nhiên, lại lần nữa muốn xác nhận mà nói.
“Con có chắc Thần vương không muốn làm Thái tử, không cần giang sơn chứ?”
“Đó là sự thật. Nếu phụ vương vẫn còn giữ suy nghĩ muốn trở thành người đứng đầu giang sơn, chi bằng nhân lúc còn sớm, người nên từ bỏ ý nghĩ ấy thì hơn.”
Ông ta nặng nề nhắm mắt lại.
Rất nhanh, tin tức Thần vương điện hạ và quận chúa Minh Châu hủy hôn đã lan truyền ra khắp kinh thành.
Dân trong thành đều đang rất quan tâm đến sự việc này, nhưng Thần vương phủ thật sự quá mức đìu hiu, không có chút long trọng gì.
Đầu tiên, mọi người tranh luận với nhau rằng Thần vương điện hạ không muốn thành thân cùng với quận chúa Minh Châu.
Nhưng sau lại nghe nói, vào trong ngày đại hôn, quận chúa Minh Châu đã hủy hôn.
Nguyên nhân hủy hôn cũng không rõ lắm, cụ thể là nhà gái hủy hôn, còn sai tỳ nữ đến cho có lệ, đấy là sự thật có người tận mắt chứng kiến.
Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả mọi thứ đều được lan truyền ra bên ngoài.
Họ nói quận chúa Minh Châu là người có cá tính, là một nữ nhân tài giỏi.
Cũng nói rằng nàng ta vô trách nhiệm, phụ lòng Thần vương.
Trong đám đông, có một nữ tử đầu trùm khăn che nửa mặt, lộ ra ánh mắt trầm tĩnh.
Nàng khẽ nhỏ giọng hỏi người bán hàng rong: “Bọn họ đang tranh luận chuyện gì vậy?”
Người bán hàng rong hỏi lại một tiếng: “Ngài không phải người địa phương đúng chứ?’’ Nữ nhân gật gật đầu: “Đúng vậy, mấy canh giờ trước, ta mới vừa vào kinh thành, trên đường đi, ta nghe họ bàn chuyện gì đấy của Thần vương và quận chúa.”
“Là quận chúa Minh Châu, nữ nhi của Hạ Chiêu vương! Gần đây, chuyện của Thần vương và vị quận chúa Minh Châu này ồn ào vô cùng, đầu tiên là quận chúa Minh Châu có ý chủ động với Thần vương, nhưng cũng không biết tại sao mà vào thời điểm thành thân, người lại hủy hôn không chịu gả, nhưng đó là tâm tư của quý nhân, dân thường chúng ta cũng thật khó để có thể hiểu.”
“Hủy hôn, không chịu gả sao?”
Nữ nhân nghe đến đây, không khỏi siết chặt tay.
Dưới khăn trùm, khuôn mặt trông ung dung bình tĩnh, chỉ trong chớp mắt thôi đã trở nên vặn vẹo đến khó nhìn.