Chương
Bỗng nhiên hắn nghĩ đến cái gì đó, bất chợt ngẩng đầu.
“Tử Sát, là Tử Sát!”
Hứa Mạn Nhi khó hiểu: “Tử Sát gì cơ?”
Mộ Dung Bắc Hải nuốt một ngụm nước bọt, dần lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Nhanh, cần nhanh chóng thông báo cho Khương Lan. Cuối cùng cũng tính ra đạo Sát thứ năm rồi!”
Hứa Mạn Nhi nhìn qua sắc trời: “Bây giờ sao, đã muộn thế này rồi, không biết Tứ tẩu đã ngủ chưa nữa.”
Mộ Dung Bắc Hải chợt nhớ đến hoàn cảnh khó khăn của Triệu Khương Lan hiện giờ, sau khi nàng thoát ra khỏi hoàng cung đã không còn tung tích.
Lúc này, nhất định nàng đã được Mộ Dung Bắc Uyên giấu ở nơi nào đó bí mật rồi.
Hắn dần tỉnh táo lại: “Nàng nói đúng, không nên vội vàng tìm đến muội ấy như vậy. Chờ thêm một chút, bây giờ có quá ít manh mối, biết đâu mấy ngày nữa ta có thể mơ thấy nhiều thứ hơn nữa.”
Hứa Mạn Nhi vẫn còn nghĩ đến “Tử Sát” trong lời hắn, không nhịn được hỏi: “Điện hạ, thiếp từng thoáng nghe thấy Tứ tẩu nhắc tới. Tỷ ấy nói chàng không bị bệnh, thật ra là bị người hạ Sát. Vậy có phải sau khi cởi bỏ từng đạo là có thể hoàn toàn khỏi bệnh rồi.”
Mộ Dung Bắc Hải gật đầu, dù ở trong ánh sáng u ám thì đôi mắt hắn vẫn rực rỡ rạng ngời.
“Đúng vậy. Chẳng qua thời gian mỗi đạo Sát xuất hiện có dài có ngắn. Chỉ khi người có liên quan đến Tử Sát xuất hiện mới có thể kích thích đến oan hồn trong cơ thể ta. Cho nên ta không giống những người khác, người khác mong ước vĩnh viễn không gặp phải ác mộng, ta lại hy vọng ác mộng đến sớm, bởi vì cảnh trong mơ chính là đầu mối.”
Nghe hắn nói vậy, Hứa Mạn Nhi cũng nảy sinh hy vọng vô hạn.
Tốt quá rồi, chỉ cần hắn bình phục hoàn toàn, vậy thì vị thái tử điện hạ từng danh giá tùy ý cũng sẽ trở về nguyên vẹn!
“Điện hạ, chàng vừa nói đạo Sát thứ năm gần giống với bốn đạo trước ư?”
Mộ Dung Bắc Hải hơi khựng lại.
Dựa theo quy luật hắn và Triệu Khương Lan tổng kết lại trước đó, nếu Tử Sát này thật sự gắn bó chặt chẽ với sáu nghiệp của Phật gia thì…
Trước có “sát sinh”, “trộm cướp”, “dâm tà”, “tham lam”, vậy thì đạo thứ năm này chính là “sân hận” rồi.
Trong hoàng cung, Hạ Chiêu Vương nhận tội quỳ gối trong sân Ngự Thư Phòng, muốn thỉnh tội.
Dù bị gió lạnh thổi đến run rẩy, ông ta cũng không dám đứng lên, chỉ chờ Chiêu Vũ Đế xử trí.
Tuy rằng chuyện này rõ ràng Mộ Dung Bắc Uyên là người gây sự.
Nhưng sự thật có là vậy thì đến giờ ông ta cũng chỉ có thể nói năng thận trọng, không thể nói cho Chiêu Vũ Đế biết nữa.
Như quận chúa Minh Châu đã nói, hôn sự giữa hai bên đã không thành thì cần gì phải kết thù với Thần Vương.
Sau này bất kể Thần Vương có đăng cơ hay không, hai bên kết thù, chung quy chẳng có lợi gì cho Hạ Chiêu Vương phủ của bọn họ.
Chiêu Vũ Đế phê một quyển sổ con, hỏi Lưu công công bên cạnh: “Hạ Chiêu Vương đã quỳ bao lâu rồi?”
“Bẩm hoàng thượng, thời gian sắp được một nén nhang rồi! Sắp vào mùa đông, Hạ Chiêu Vương cũng đã nhiều tuổi, nhỡ đâu bị lạnh xảy ra vấn đề gì, chỉ sợ thân thể chịu không nổi.”
“Thôi, cho ông ta vào đi.”
Vừa nhìn thấy Chiêu Vũ Đế, Hạ Chiêu Vương bèn rút một cành mận gai từ sau lưng ra nâng lên bằng hai bàn tay.
“Hoàng thượng! Nữ nhi của lão thần quá tùy hứng làm liều, cuối cùng gây ra chuyện sai lầm làm ô danh hoàng thượng. Con bé lo lão thần sẽ ra tay ngăn cản, trước đó không hề nhắc đến với bất kỳ ai trong phủ nên lão thần mới chẳng hay biết gì. Nhưng dù thế nào, chuyện này đều là lỗi của Hạ Chiêu Vương phủ, xin hoàng thượng cứ quất roi lão thần!”
Chiêu Vũ Đế cầm cành mận gai lên ném sang một bên: “Được rồi, mau trở về đi. Tuy trẫm tức giận nhưng cũng không thể không quan tâm đến nỗi khổ tâm của quận chúa Minh Châu. Hơn nữa Thần Vương cũng không hài lòng với hôn sự này, chỉ sợ kết quả hiện giờ đúng như ý muốn của nó.”