Chương
Hạ Chiêu Vương âm thầm nghiến răng.
Còn không phải ý muốn của Mộ Dung Bắc Uyên chắc? Cục diện này chính là do một tay con trai ngoan của ngài thúc đẩy đấy!
Chiêu Vũ Đế nói tiếp: “Vì hôn sự của Minh Châu mà chậm trễ các ngươi ở kinh thành đã lâu. Đến lúc khởi hành về đất phong rồi, tuy thành Vô Tuyết có quan viên địa phương tọa trấn, nhưng thủy quân Đông Nam tạm thời không có tướng lĩnh chỉ huy, trẫm còn chưa nghĩ ra để ai đi quản lý. Cho nên thời gian sau này chi bằng thành Mật Đình các ngươi gần đó giúp đỡ nhiều hơn chút.”
“Nhất định lão thần sẽ không phụ ủy thác!”
Vì chính miệng Chiêu Vũ Đế đuổi người, Hạ Chiêu Vương cũng biết có đợi thêm nữa không ổn, lập tức dặn dò người nhà bắt đầu thu dọn, chuẩn bị mấy ngày nữa rời kinh.
Tạm thời bên phía Mộ Dung Bắc Hải vẫn chưa biết tung tích của Triệu Khương Lan.
Lúc thượng triều, hắn bèn tìm cơ hội lén hỏi thăm Mộ Dung Bắc Uyên.
“Uyên Nhi, Khương Lan được đệ thu xếp ở chỗ nào rồi? Có an toàn không?”
“Tam ca yên tâm, hẳn là phụ hoàng không nghĩ đến nơi đó. Sao vậy?”
Mộ Dung Bắc Hải lộ vẻ khó xử: “Thật không dám giấu, hai ngày nay ta lại bắt đầu mơ thấy ác mộng. Nếu không có gì ngoài dự đoán thì đầu mối của Sát thứ năm xuất hiện rồi.”
Trong lòng Mộ Dung Bắc Uyên run lên: “Vậy không thể coi thường, phải cho Khương Lan biết mới được.
Không thì thế này đi, Tam ca, huynh nghĩ cách tự mình liên lạc với nàng ấy, nhưng nhất định phải cực kỳ bí mật không để người khác phát hiện. Hơn nữa không thể tìm nàng ấy thông qua đệ, bây giờ phụ hoàng giám sát đệ chặt lắm, mọi hành động đều dưới sự theo dõi của người, nhỡ bị phụ hoàng phát hiện là hỏng bét.”
“Được, muội ấy đang ở đâu?”
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn thoáng qua bóng lưng của Triệu Đường: “Nhà họ Triệu.”
Vừa mới hạ triều, Nghiêm Chính lập tức đến Triệu phủ.
Vì xử lý vài vụ án khó giải quyết mà hắn bôn ba suốt mấy ngày nay, không có thời gian rảnh để đi thăm Triệu An Linh.
Nhỡ đâu Triệu An Linh không vui, trong lòng hắn cũng khó chịu.
Cho nên hắn cố ý chọn vài món quà nhìn khá tinh xảo đến nhà hỏi thăm.
Quản gia Triệu gia vừa nhìn thấy Nghiêm Chính thì lập tức vui vẻ ra mặt.
“Nghiêm đại nhân, ngài đến rồi à! Hai ngày trước Nhị tiểu thư nhà chúng ta còn nhắc ngài mãi đấy, nhanh mời vào bên trong.”
Dẫn người đi được nửa đường, quản gia mới nhớ ra trong viện của Triệu An Linh còn có một vị “khách quý” đặc biệt đang ở đó.
Ông ta lập tức kéo giọng gọi to: “Nhị tiểu thư, Nhị tiểu thư, Nghiêm đại nhân đến thăm người này!”
Nghiêm Chính cũng bị ông ta làm giật mình, thầm nghĩ vị quản gia này bình thường trông có vẻ thận trọng chững chạc, hôm nay không biết đã xảy ra chuyện gì mà đột nhiên gào to thế.
Lúc này Triệu An Linh và Triệu Khương Lan đang chơi cờ trong đình, vừa nghe thấy tiếng gọi, Triệu An Linh chột dạ đứng dậy.
“Nhanh nào, tỷ mau trốn đi, đừng để Nghiêm Chính phát hiện ra. Mắt của hắn cực kỳ sắc bén, lỡ như cảm giác được tỷ không thích hợp thì phải làm sao đây.”
Hiện giờ Triệu Khương Lan đang che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt đẹp.
Nàng nháy mắt: “Muội đừng cuống lên như vậy, bình tĩnh chút. Đáng ra Nghiêm Chính sẽ không nghĩ ra ta là ai, nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng này của muội có khi trong lòng lại sinh ra nghi ngờ.
Triệu An Linh bĩu môi: “Được rồi, vậy tỷ đừng đi nữa, biểu tỷ!”
Nhưng Triệu Khương Lan vẫn đứng dậy, chậm rãi đi về phía khuê phòng.
Nghiêm Chính đến gần chỉ nhìn thấy bóng lưng của một vị nữ tử đẩy cửa vào phòng.
Trang phục của nữ tử kia không giống như nha hoàn tầm thường trong phủ, Nghiêm Chính không khỏi nhìn thêm mấy lần.
Triệu An Linh thấy tầm mắt của hắn dừng trên người Triệu Khương Lan bèn cố hắng giọng thật to.