Chương
Tần Nghiên cẩn thận đáp: “Vị này là Phương cô nương, đã tự mình nhảy xuống vách núi. Hơn nữa căn cứ hồ sơ ghi chép, không lâu trước khi nàng tự sát, vừa thảo luận việc trì hoãn hôn lễ cùng chồng chưa cưới.”
Mộ Dung Bắc Hải khó hiểu: “Trì hoãn hôn lễ? Là có ý gì?”
“Có vẻ như lẽ ra họ sẽ kết hôn vào ngày đầu xuân, nhưng không rõ vì lý do gì mà ngày thành hôn lại chuyển sang mùa thu. Điều kỳ lạ nhất là rõ ràng hai người họ đã đổi ngày cưới, nhưng lại vào đúng ngày đầu xuân, Phương cô nương này vẫn còn lên vách đá, nhảy xuống trước mặt chồng chưa cưới và gia đình hắn ta, hoàn toàn từ bỏ tính mạng mình.”
Trên trang giấy mỏng nhanh, những thứ có thể được ghi chép cũng không đủ cẩn thận.
Hắn xem lại hồ sơ chồng chưa cưới của Phương Tú Yên, càng mơ hồ hơn.
“Hoàng Tần Minh?”
“Đúng vậy. Chồng chưa cưới của Phương Tú Yên, tên là Hoàng Tần Minh, thuộc hạ đã phát hiện ra Hoàng Tần Minh bị ám sát và bị giết vài ngày sau khi Phương Tú Yên nhảy xuống vách đá. Những chuyện khác thực sự không rõ ràng cho lắm.”
Tần Nghiên làm Kinh Triệu Phủ Doãn chưa tới ba năm, có rất nhiều chuyện xảy ra hơn ba năm trước, hắn ta chưa từng xử lý.
Hắn ta không biết cũng là chuyện đương nhiên.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn trong tư liệu thấy vài nét bút ít ỏi về người nhà của Hoàng Tần Minh, sau đó vẫn quyết định tự mình đi tìm.
Bởi vì Mộ Dung Bắc Uyên cũng rất quan tâm đến Tử Sát, cho nên đã cùng Mộ Dung Bắc Hải đến nhà họ Hoàng.
May mắn thay, gia đình này cũng không đổi chỗ ở, căn cứ vào hồ sơ vụ án trên địa chỉ cũ đã tìm được người.
Mắt thấy người trong quan phủ đi tới, hai người dẫn đầu thoạt nhìn khoan thai ung dung, mẹ Hoàng Tần Minh hoảng sợ.
Mộ Dung Bắc Hải nhìn thấy bà lão tóc hoa râm, hắn giải thích mục đích đến đây: “Bà lão này, đừng căng thẳng. Chúng ta đến đây là để hỏi thăm về chuyện của Hoàng Tần Minh, hắn ta hẳn là con trai của ngươi.”
Nghe được tên Hoàng Tần Minh, đôi mắt sâu thẳm của bà ta lập tức ướt lên.
“Đúng vậy, Hoàng Tần Minh là con trai của ta. Nhưng nó đã không còn sống mấy năm trước, bỗng nhiên các ngươi hỏi đến nó làm cái gì!”
Mộ Dung Bắc Hải lấy khăn ra cho bà ta lau nước mắt: “Về cái chết của Hoàng Tần Minh, chúng ta có một ít chi tiết muốn tìm hiểu. Bởi vì chúng ta hoài nghi nguyên nhân cái chết của hắn là sai, chúng ta muốn đòi lại công lý cho hắn và an ủi linh hồn hắn.”
Sau khi bà ta khóc lóc một hồi, mới đưa bọn hắn vào nhà.
Mộ Dung Bắc Uyên nhìn nhìn khắp nơi một lần, gia đình này nhìn cũng không dư dả gì mấy, ngôi nhà cũ kỹ, thậm chí tường nhà cũng bị bong tróc.
“Nói đi, các ngươi muốn tìm hiểu cái gì?”
“Căn cứ vào ghi chép của quan phủ, Hoàng Tần Minh đã bị người nào đó giết chết. Người đã giết hắn có phải là kẻ thù của hắn ta không? Ngày thường Hoàng Tần Minh có xúc phạm đến ai, bà có biết không?”
“Không thể nào.”
Bà ta một mực chắc chắn: “Đại nhân, các ngươi có điều không biết. Con trai ta và người chồng mất sớm của ta có tính cách giống nhau. Bọn hắn đều trung thành trung thực. Bọn hắn không bao giờ tùy tiện gây thù chuốc oán với ai khác được, cho dù là người ngoài làm chuyện gì sai. Bọn hắn sẽ khoan dung đối xử với người khác, ít khi nào để trong lòng.”
“Hắn không kêu oan, nhưng chết không rõ lý do… chắc hẳn bà cũng biết rằng không lâu trước khi Hoàng Tần Minh gặp nạn, vợ chưa cưới của hắn là Phương Tú Yên cũng đã nhảy khỏi vách núi. Có phải giữa bọn hắn có nảy sinh khoảng cách gì nên mới kích động hay không? Hay là gia đình của Phương Tú Yên sinh lòng căm ghét nên nghĩ cách trả thù Hoàng Tần Minh.”
Bà ta lại lắc đầu chắc chắn: “Cũng không thể, ta nhớ rất rõ ràng. Sau khi Phương cô nương chết, con trai ta rất đau lòng, ta càng lo lắng hơn. Bởi vì nguyên nhân cái chết của Phương cô nương không rõ ràng, nên cũng có sự chậm trễ, trước đó lại trì hoãn chuyện thành hôn, sợ đứa nhỏ kia là vì trì hoãn thành hôn nên trong lòng mới nghĩ quẩn. Ta còn cố ý đến nhà họ Phương xin lỗi, ai ngờ nhà họ Phương rất rộng lượng. Tuy bọn hắn rất đau lòng, nhưng đã đảm bảo với ta cái chết của Phương cô nương không liên quan gì đến Tần Minh, nói bọn ta không cần áy náy, hỏi chuyện khác, bọn hắn cũng không chịu nói. Ai ngờ đâu…”