Chương
Trước khi bọn hắn rời đi, Phương lão gia liên tục cam đoan rằng ban đầu nhà họ Phương không có ý đổ lỗi cho Hoàng Tần Minh.
Ngược lại vì sự tùy tiện của Phương Tú Yên mà bọn hắn còn hơi mắc nợ Hoàng Tần Minh.
Sau đó Hoàng Tần Minh không may bị giết, trong lòng bọn hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong một thời gian dài.
Rời khỏi nơi này, Mộ Dung Bắc Hải hỏi: “Uyên Nhi, đệ nghĩ rằng nhà họ Phương có đang nói dối không?”
Mộ Dung Bắc Uyên lắc đầu: “Những gì ông ta nói đều là sự thật. Đệ phụ trách quản lý Kinh Triệu Phủ lâu như vậy, mắt nhìn người vẫn sẽ có. Chỉ là lần này, hẳn là Phương lão già đã bộc lộ cảm xúc thật của mình.”
Mộ Dung Bắc Hải không khỏi nhíu mày: “Cái này thật quá kỳ quái. Tất cả mọi người đều nói Hoàng Tần Minh là một người có tính tình trung hậu thành thật, sẽ không dễ dàng với kết thù oán người ngoài. Mà Phương gia cũng không phải vì báo thù cho con gái họ mà giết hung thủ. Hoàng Tần Minh ngay lúc đó chết thảm thiết như vậy, đối phương giống như là có thâm thù đại hận gì với hắn, thật là khó hiểu.”
“Vừa rồi huynh cũng đã nghe, Phương lão gia nói Hoàng Tần Minh là người có quan hệ rất đơn giản.
Ngày thường hắn chỉ là một chân chạy vặt đi giao hàng hóa, lại không có ham mê cờ bạc, rượu chè hay các tật xấu khác, không thể đắc tội đến người nào. Người như vậy lại chết thê thảm, đúng là có rất nhiều điểm đáng ngờ.”
Mộ Dung Bắc Hải cúi đầu, trên mặt biểu cảm sự thất vọng.
“Vốn dĩ cho rằng chỉ cần tra được thân phận của đối phương là có thể làm rõ ràng nguyên nhân hắn chết và báo thù. Không nghĩ tới đến bây giờ vẫn chưa thu hoạch được gì.”
Mộ Dung Bắc Uyên vỗ vỗ cánh tay hắn: “Đừng lo lắng, đó là chuyện sớm muộn. Có lẽ tối nay huynh trở về lại mơ thấy một ít nữa là có thể đủ để phá bỏ hoàn toàn bí ẩn này.”
Nói tới đây, hắn lại nhịn không được hỏi: “Tam ca, huynh gặp Khương Lan rồi, nàng có khỏe không?”
Mặc dù người của Chiêu Vũ đế không có lộ mặt quá rõ nhưng Mộ Dung Bắc Uyên biết bọn hắn vẫn luôn ở Vương phủ xem xét tình hình.
Cho nên vì sự an toàn của Triệu Khương Lan, hắn không thể tùy tiện đến gặp nàng.
Hơn nữa nàng đã bị quản ở trong cung một khoảng thời gian, bọn hắn đã chưa gặp nhau rất nhiều ngày rồi.
Mộ Dung Bắc Hải biết hắn nhớ đến sốt cả ruột: “Như vậy đi, quay về huynh tìm một lý do để tập hợp ở Sơn Vương Phủ rồi mời Khương Lan và Triệu An Linh đến cho các đệ có cơ hội gặp nhau.”
Mộ Dung Bắc Uyên hơi hơi mỉm cười: “Bây giờ huynh không cần lo cho việc của bọn đệ. Chuyện quan trọng trước mắt chính là sớm giải quyết vụ án mạng này.”
Đáng tiếc sau hai đêm, Mộ Dung Bắc Hải đều không thu hoạch được gì.
Hứa Mạn Nhi lại lo lắng muốn đi tìm Triệu Khương Lan nhưng đã bị Mộ Dung Bắc Hải cản lại.
“Vẫn nên chờ một chút đi, lúc nào cũng để muội ấy tổn thương bản thân mình để lấy máu cho ta, ta thấy rất có lỗi.”
Đây là một đêm bình lặng của Sơn Vương Phủ, nhưng chính lúc này chỗ ở của Hạ Chiêu vương lại là một mớ hỗn loạn.
Vốn dĩ là vào ban đêm, không ít người đã đi ngủ sớm, vào trong mộng đẹp.
Nhưng không nghĩ ra, bỗng nhiên nơi ở của nữ nhi trong hậu viên bùng cháy.
Hơn nữa không chỉ một viện, những ngôi nhà ven tường đều đã cháy, có binh lính của phủ tìm được một cấy đuốc dính đầy dầu ở trong sân ở trong sân.
Cũng không biết là ai đã nghĩ cách ném vào, còn ném khắp nơi.
Bây giờ đang là mùa đông, trời hanh khô, mọi thứ đều khô khan, vốn là nên đề phòng củi lửa.
Hạ Chiêu vương bị mùi của pháo hoa làm cho tỉnh giấc, một bên nhắc nhở người làm dập tắt lửa, một bên để Vương phi và quận chúa Minh Châu đến tránh đi một chút.
Hậu viện loạn lên, chỉ sợ không thể ở đây trong vài ngày tới được nữa.
Trước mắt bọn hắn đã thu thập hành lý được hơn phân nửa, còn phải ở lại mấy ngày.
“Vương phi, không biết là tên nào đã làm bậy, nếu như để bổn vương bắt được nhất định sẽ giết chết tên đã mồi lửa. Không bằng nàng cùng với Minh Châu đi đến khách điếm nghỉ ngơi trước đi, chờ trong nhà quét dọn sạch sẽ lại trở về.”
Hạ Chiêu Vương phi gật gật đầu, cùng với quận chúa Minh Châu lên xe ngựa tìm một gian phòng ở khách điếm gần đó trú lại.
Quận chúa Minh Châu không vui lật tung chăn gối: “Cái này mà là phòng chữ Thiên gì chứ, đơn sơ như vậy, mẫu phi, con không muốn ở lại đây chút nào.”