Chương
“Không phải!”
Mộ Dung Bắc Hải đang trong lúc ngủ mơ chợt thức giấc. Hắn ôm ngực, cảm thấy tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Tối nay, Hứa Mạn Nhi lo lắng nàng sẽ quấy rầy Mộ Dung Bắc Hải nên nàng không dám tùy tiện đến gần mà chỉ cùng Triệu Khương Lan ngủ ở phòng bên. Hai người họ đang chú ý tới động tĩnh sát vách thì đột nhiên nghe được tiếng Mộ Dung Bắc Hải. Biết hắn đã tỉnh, các nàng đứng dậy bước nhanh đến gõ cửa tiến vào.
Mộ Dung Bắc Hải ở trên giường, vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại sau giấc mộng. Triệu Khương Lan thấy sắc mặt hắn tái nhợt, không nhẫn nại được mà hỏi: “Huynh mơ thấy cái gì, vì sao lại phản ứng kịch liệt như thế?”
“Ta mơ thấy tình cảnh cuối cùng trước khi chết của Hoàng Tần Minh. Hung thủ quả thật là tàn nhẫn đến cực điểm, gần như là lăng trì người khác cho đến chết.”
Dù cho là ai đi nữa, mơ thấy cảnh máu tanh đầy đất như vậy, nghĩ lại đều sẽ rùng mình.
“Vậy, huynh thấy hung thủ sao?”
Mộ Dung Bắc Hải khẽ lắc đầu: “Không nhìn thấy chính diện, chỉ biết đó là nữ nhân, trên đầu đội mũ ô sa, nghe giọng nói thì hẳn là đã có tuổi.”
Triệu Khương Lan giật mình. Nghĩ không ra, một nữ tử lại ra tay tàn ác như vậy?
Nàng đang khó hiểu thì ngoài cửa chợt có hạ nhân thông báo nói: “Điện hạ, Thần Vương Phủ quản gia Chu tới, nói là Thần Vương điện hạ có việc gấp muốn báo cho ngài, nhưng vì đã muộn quản gia Chu lo lắng ngài đã đi ngủ, cho nên để nô tài đến báo một tiếng.”
Mộ Dung Bắc Hải và Triệu Khương Lan liếc nhìn nhau, đã trễ như vậy Thần Vương phủ còn phái Chu Khiết tới nhất định là xảy ra chuyện.
“Mau mời!”
Chu Khiết nhanh chân đi vào trong phòng, hắn thấy được Triệu Khương Lan cũng ở đó, không khỏi sững sờ: “Vương phi, ngài cũng ở đây?”
Triệu Khương Lan gật đầu: “Ngươi vì sao đêm khuya đến đây? Là Thần Vương Phủ có chuyện quan trọng?”
“Là điện hạ. Điện hạ phái thuộc hạ tới báo Sơn Vương một tiếng là có manh mối về hung thủ giết chết Hoàng Tần Minh, cho nên điện hạ đã xuất phủ đến tìm kẻ đó.”
Mộ Dung Bắc Hải nhíu mày: “Đây là ý gì, ngươi mau nói rõ một chút.”
Chu Khiết liền nói cho Mộ Dung Bắc Hải biết chuyện quận chúa Minh Châu bị bắt cóc, bọn chúng đưa tin cho Hạ Chiêu Vương muốn Mộ Dung Bắc Uyên một mình đi cứu người.
Triệu Khương Lan nắm chặt mấy ngón tay: “Ngươi nói là, bọn chúng muốn huynh ấy đến một mình? Sao lại như vậy? Huynh ấy sẽ không bị nguy hiểm chứ?”
“Bọn chúng chỉ nhìn thấy một mình điện hạ, nhưng bên cạnh ngài có mấy chục ám vệ đi theo, chắc là có thể ứng phó được.”
Nghe đến đó, Mộ Dung Bắc Hải nghĩ tới điều gì bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Không đúng. Nếu như người đệ ấy đến tìm thật sự là hung thủ giết chết Hoàng Minh, vậy thì đại sự không ổn. Ta ở trong mơ nhìn thấy kẻ đó mặc dù là nữ nhân nhưng thủ đoạn lại rất hung tàn, lợi dụng tiếng đàn mê hoặc nhân tâm. Là, tiếng đàn…” Trong lòng Mộ Dung Bắc Hải càng lúc càng bất an: “Tiếng đàn đó cực kì quỷ dị làm cho tâm trí người nghe mông lung như rơi vào mộng cảnh. Không được, ta sợ Uyên nhi sẽ nguy hiểm.”
Triệu Khương Lan nghe vậy liền quay đầu đi ra ngoài. Thấy vậy, Mộ Dung Bắc Hải vội vàng nói với Chu Khiết: “Nhanh, ngươi mang theo một đội nhân mã của bản vương bảo vệ vương phi và Uyên nhi, đừng để họ gặp nguy hiểm. Hãy nhớ kỹ phải bịt tai lại để phòng các ngươi cũng bị tiếng đàn mê hoặc.”
Chu Khiết trầm giọng đáp lại rồi nhanh chóng chọn bảy tám người đi theo mình.
Còn Triệu Khương Lan từ lâu đã xoay người lên một con ngựa phi như bay ra ngoài. Nữ nhân kia nếu quả thật là hành vi quỷ dị Mộ Dung Bắc Uyên sẽ không thể đề phòng. Nàng quyết không để cho Mộ Dung Bắc Uyên lâm vào nguy hiểm.
Trong rừng… Mộ Dung Bắc Uyên đã xuống ngựa. Hắn cảnh giác nhìn xung quanh muốn tìm được bọn bắt cóc nhưng đến nửa cái bóng cũng không nhìn thấy. Tiếng đàn lúc này lại càng thêm dồn dập. Thoạt đầu không để ý nhưng thời gian trôi qua Mộ Dung Bắc Uyên cảm thấy hơi thở của hắn trở nên khó khăn hơn.