Vân Quán Ninh bị đè trên tường, chỉ cảm thấy bản thân lúc này giống như một con thạch sùng bám trên tường, nam nhân trước mặt này lại chính là thợ săn đang nhìn chằm chằm nàng như hổ đói.
Đáng tiếc, nàng không thể tự đứt đuôi bỏ chạy.
"Có chuyện gì từ từ nói! Đừng động tay động..."
Nàng không thoải mái giãy giụa một chút.
Lời còn chưa nói xong đã bị Mặc Diệp chặn lại: "Không động tay, lẽ nào còn phải động miệng sao?"
Vừa nói ra, môi mỏng còn chạm vào cái trán láng mịn của nàng thật.
Lúc này cơ thể hai người chợt cứng đờ.
Sợ dáng vẻ này bị người khác nhìn thấy, nàng có nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Vân Quán Ninh nghiến răng, dùng sức đẩy hắn ra: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Nàng cúi đầu xuống, nhanh chóng bước qua bên cạnh hắn, ngồi lên trên ghế ngoài hành lang.
Mặc Diệp còn trông thấy mang tai nàng đang ửng hồng.
Nữ nhân này, không phải mấy hôm trước còn miệng lưỡi sắc bén trêu chọc hắn sao?
Hắn khẽ hừ một tiếng rồi đi theo.
"Bổn vương đã giết người rồi."
Mặc Diệp ngồi xuống đối diện nàng, nói thoải mái giống như "Bổn vương đã ăn cơm rồi": "May mà có cách hay của ngươi, lời của bổn vương bây giờ có tác dụng hơn rồi"
"Cái gì?"
Vân Quán Ninh hơi kinh ngạc.
Nàng chỉ kêu hắn lấy vài tên binh tướng tôm tép ra khai đao.
Nhưng không có kêu hắn giết người!
"Đề nghị của người và phụ hoàng đều giống nhau, vì vậy bổn vương đã tiếp thu ý kiến của hai người.
Không thể không nói, giết người ngỗ ngược với mình, cảm giác này quả thật rất hả hê."
Mặc Diệp ngồi tựa vào lưng ghế, vẻ mặt đầy vui mừng đắc ý.Vân Quán Ninh: "...!ngươi khẳng định, không phải là tự tìm phiền phức?"
Vừa dứt lời, Như Mặc đã đi vào thưa chuyện: "Chủ tử chủ tử, chuyện lớn không hay rồi!"
"Doanh Vương hung hăng mang người đến rồi! Bây giờ đang chờ ở ngoài cửa đó! Nói là chủ tử giết người của ngài ấy nên đến tìm chủ tử đòi lại công bằng!"
Vân Quán Ninh lườm hắn một cái, vẻ mặt "ta nói đâu có sai đâu".
Ai biết được Mặc Diệp giết người của Mặc Hồi Phong thật, đây không phải là khơi mào chiến tranh sao?
"Chỉ là vài tên vô danh tiểu tốt mà thôi, vậy mà cũng đáng để tam ca đích thân đến đây một chuyến!"
Mặc Diệp xem thường, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài.
Vân Quán Ninh vốn đang nghĩ đây là chuyện giữa nam nhân bọn họ, nàng không tiện nhúng
tay vào.
Nhưng bây giờ nàng và Mặc Diệp là người cùng chung một thuyền, cuối cùng vẫn đứng dậy đi theo.
Mặc Hồi Phong đã dẫn người xông vào Minh Vương Phủ.
Người hắn ta mang theo không nhiều, ước chừng khoảng mười người.
Nhưng mười người này ai nấy đều mang theo binh khí, người mặc quân trang, khí thế hung hăng.
Vừa nhìn đã biết không phải đến tìm Mặc Diệp uống trà.
"Không biết tam ca dẫn binh hùng hổ xông vào Minh Vương Phủ của đệ là vì chuyện gì?"
Mặc Diệp thản nhiên bước ra.
"Hùng hổ xông vào? Bổn vương chẳng qua là đả thương vài gia đình gác cửa mà thôi."
Mặc Hồi Phong liếc mắt nhìn gia đình đang kêu đau ở ngoài cửa, lạnh lùng hừ một tiếng: "Đây là thứ cẩu vật không có mắt, lại dám ngăn bổn vương ngoài cửa, thất đệ thấy có đáng đánh không?"
"Dám cản đường tam ca, quả thật đáng đánh!"
Mặc Diệp gật đầu: "Người đầu! Còn không mau đưa hẳn xuống?"
Đưa hẳn xuống mời đại phu chữa trị.
"Nhưng tam ca điều động binh khí đến thăm, người không biết còn tưởng đến đánh nhau đó! Cũng khó trách gia đình trong phủ không dám cho huynh vào"
Dù chỉ là một gia đình gác cửa nhỏ bé cũng là người của Minh Vương Phủ hắn!
Mặc Diệp hắn phải bênh vực!
"Lão thất, đệ đang trách móc bổn vương sao?"
Vẻ mặt Mặc Hồi Phong u ám.
"Nào dám?"
Trên miệng Mặc Diệp nói "nào dám", nhưng ánh mắt lại dần trở nên lạnh lùng: "May là tam ca, đổi lại là người khác dám xông vào Minh Vương Phủ...!Bổn vương chắc chắn sẽ khiến hắn vào được mà không ra được!"
Vừa dứt lời, Vân Quản Ninh đã thấy toàn thân hắn lại tỏa ra hơi thở xa xác tiêu điều!
"Được lắm lão thất, đệ đang khiêu chiến bổn vương sao?"
Mặc Hồi Phong vô cùng tức giận, phẫn nộ giơ tay chỉ vào hắn: "Đệ giết người của bổn vương, bây giờ lại còn dám khiêu chiến trước mặt bổn vương?"
"Giết người của huynh?"
Mặc Diệp nhướng mày: "Chẳng lẽ tam ca quên rồi, trước đây phụ hoàng đã từng nói thế nào."
"Đệ vốn không muốn bất hòa với tam ca vì chuyện này, nhưng nếu hôm nay huynh cứ muốn nổi giận với đệ, chi bằng chúng ta đến trước mặt phụ hoàng tranh luận phải trải?"
"Đệ lấy phụ hoàng ra hù dọa ta sao?"
Mặc Hồi Phong hung dữ trừng mắt nhìn hắn.
"Đệ chỉ là luận việc mà xét."
Mặc Diệp không chút sợ hãi: "Chuyện này dù là đến trước mặt phụ hoàng, bổn vương cũng có lý."
Càng huống hồ, lần này ra tay với người của Mặc Hồi Phong vốn là ý của Mặc Tông Nhiên.
"Lão thất, đệ khăng khăng muốn đối đầu với bổn vương sao?"
Mặc Hồi Phong giận đến mức khóe mắt cũng đang co giật.
Hắn làm sao cũng không ngờ, thường ngày Mặc Diệp cũng xem như dễ nói chuyện, thái độ hôm nay lại cương quyết như thế, không chừa cho tam hoàng huynh này chút mặt mũi nào!
"Tam ca, rốt cuộc là huynh đối đầu với đệ hay là đệ đối đầu huynh, có lẽ trong lòng huynh hiểu rõ."
Mặc Diệp tiến lên một bước.
Hắn cao hơn Mặc Hồi Phong một chút.
Lúc này, nhìn hắn từ trên cao, trong mắt lóe ra ánh mắt nghiêm nghị hung ác: "Phụ hoàng giao Thần Cơ Doanh cho đệ"
"Binh khí vốn nên để Thần Cơ Doanh bảo quản.
Nhưng người dưới trướng của huynh quang minh chính đại làm trái ý bổn vương, không biết rốt cuộc là tam ca sai khiến hay là bọn họ đã hạ phạm thượng, cố ý gây khó dễ bổn vương?"
Không ngờ hắn lại thẳng thừng nói ra chuyện này như vậy!
Mặc Hồi Phong hơi kinh ngạc.
Sau đó, trong mắt hiện lên chút hoảng hốt.
Hắn ta nên sự hoảng hốt trong lòng xuống, ánh mắt hơi bối rối dừng lại trên người Vân Quán Ninh.
"Sao bổn vương có thể căn dặn thuộc hạ cố ý đối đầu với đệ chứ?"
Thấy hắn ta không thừa nhận, Mặc Diệp cũng không hùng hổ dọa người, chỉ cười lạnh lùng: "Nếu đã không phải tam ca sai khiến, vậy thì chính là những tên cầu vật đó dĩ hạ phạm thượng rồi."
"Nếu đã như vậy, bổn vương xử lý vài tên tép riu, lẽ nào tam ca còn muốn trở mặt với bốn vương vì bọn họ sao?"
Lúc này Mặc Hồi Phong á khẩu không nói nên lời.
Vẻ mặt hắn tái nhợt, hai má căng phồng.
Mãi một lúc sau mới không cam lòng nói: "Đệ và ta là huynh đệ"
mới phải! Nếu đã là mấy thứ không có mặt trêu chọc đệ, vậy cũng là bọn chúng đánh đời."
Dứt lời, hắn ta hít sâu một hơi, ánh mắt nhìn về phía sau, ra hiệu bảo bọn họ ra ngoài trước.
"Lão thất, bây giờ thấy đệ hăng hái tranh giành như vậy, từ tận đáy lòng tam ca cảm thấy vui mừng thay cho đệ!"
Mặc Hồi Phong giơ tay ra, VỖ VỖ vai Mặc Diệp: "Chỉ là..."
"Suy cho cùng đệ vẫn còn trẻ, nếu có chuyện gì không thể quyết định được, cứ việc đến tìm ca ca ta chỉ bảo.
Không cần chuyện gì cũng đến tìm phụ hoàng xin chỉ dạy!"
"Để tránh có ngày nào đó phụ hoàng mất kiên nhẫn, người chịu thiệt chính là đệ đó!"
Dáng vẻ đó, giống huynh trưởng tình ý sâu xa đang dạy bảo đệ đệ thật.
Nhưng Mặc Diệp rõ ràng nghe ra tiếng nghiến răng nghiến lợi.
Làm sao hắn không biết Mặc Hồi Phong ngoài mặt khuyên bảo hắn, thật ra lại là đang đe dọa hẳn chứ?
"Đa tạ tam ca chỉ bảo, bổn vương sẽ ghi nhớ kỹ."
Mặc Diệp nở nụ cười.
Thấy hắn nói nặng nói nhẹ cũng không được...!
Mặc Hồi Phong lạnh lùng hừ một tiếng, phất áo bỏ đi.
Lúc ra khỏi cửa, hắn ta còn đấm mạnh lên khung cửa, đi không thèm ngoảnh đầu lại.
Cho đến khi hắn ta đã rời đi, Vân Quán Ninh lúc này mới bước đến gần, lắc đầu tặc lưỡi nói: "Chậc chậc, sát khí! Ngươi nhìn thấy không, toàn thân Doanh Vương chứa đầy sát khí!"
"Mặc Diệp người tiêu đời rồi, chắc chắn hắn ta sẽ để mắt tới ngươi!"