Tôn đáp ứng ở trong Tích Nguyệt cung.
Bề ngoài thì nhìn như bây giờ nàng ta đang được sủng ái, nhưng Tích Nguyệt cung này xem như là nơi vắng vẻ nhất trong hậu cung.
Khôn Trữ cung cùng Vĩnh Thọ cũng là cung điện xa hoa nhất hậu cung.
Đám người thâm niên có lý lịch như Thục phi đều ở gần Khôn Trữ cung và Vĩnh Thọ cung, giống như Trường Xuân cung, Trường Dạ điện… Duy chỉ có mới tiến công, thân phận thấp kém, phi tần không được sủng ái, mới đến sống ở những nơi vắng vẻ.
Tích Nguyệt cung của Tôn đáp ứng chính là một nơi vắng vẻ trong những nơi hẻo lánh như vậy.
Bức tường ngoài sâu sau Tích Nguyệt cũng chính là lãnh cung.
Vân Quán Ninh từ Vị Ương cũng qua đến đây phải mất đến nửa canh giờ!
Mặc Phi Phi khóc đến sưng hai mắt, vốn là không muốn cùng qua đến đây. Nhưng thấy Vân Quán Ninh nổi giận đùng đùng, sợ nàng thật sự dỡ luôn mái Tích Nguyệt cũng nên chỉ đành đi theo.
Vì mấy ngày trước có một trận mưa lớn.
Mà mấy năm nay Tích Nguyệt cung cũng chưa được tu sửa lại, lúc Tôn đáp ứng tiến cung, Triệu thái hậu cũng chỉ lệnh xuống cho người xử lý qua loa đã để nàng ta vào đó sống rồi.
Hôm nay trời tốt.
Cho nên có cung nhân đang sửa sang lại mái nhà cho nàng ta, cũng sơn lại tường bao sân.
Thấy Vân Quán Ninh và Mặc Phi Phi đến, đảm cung nhân không ngừng cúi người thỉnh an.
Vân Quán Ninh liếc nhìn bọn hạ một cái, trong mắt hiện lên thâm ý.
Tôn đáp ứng trong điện, ngoài cửa có một tiểu cung nữ đang đóng đế giày.
Thấy Vân Quán Ninh, tiểu cung nữ vội buông để giày xuống muốn vào trong mật báo.
Vân Quán Ninh đánh mắt, thân người Như Yên ở đằng sau lóe lên, động tác nhanh như chớp bắt lấy tiểu cung nữ đó. Dưới tình thế cấp bách tiểu cung nữ chỉ có thể hét vào trong điện: “Thúy Chi tỷ tỷ!”
Sau đó, nàng ta bị Như Yên bịt miệng lại kéo qua một bên.
Ánh mắt như dao của Vân Quán Ninh lạnh lùng liếc qua tiểu cung nữ làm nàng ta sợ đến run lẩy bẩy, quỳ phục xuống.
“Sao vậy?”
Trong điện có giọng nữ truyền đến.
Ngay sau đó, một cung nữ mảnh mai bước ra.
Mạt Lị vội nói: “Vương phi, nàng ta chính là Thúy Chi!”
Thấy người ngoài cửa thế nhưng lại là Vân Quản Ninh và Mặc Phi Phi, Thúy Chi bị dọa đến mặt đen như thanh, lúc này muốn quay người vào trong báo tin cho Tôn đáp ứng.
Như Yên thấy bên chân có mái ngói cung nhân tu sửa làm rơi xuống, một chân đá nó đến.
Mái ngói đập trúng đầu gối Thùy Chi vừa nhanh chuẩn lại vừa mạnh, “bịch” cái nàng ta quỳ xuống đất, đầu gối trầy hết cả da thịt.
Có thể thấy được Như Yên lần này, thật không đơn giản!
Sắc mặt Thúy Chi thống khổ, trầm giọng kêu đau.
Vân Quán Ninh đến gần, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Ngươi chính là Thúy Chi?”
Thúy Chi không dám dở trò khôn vặt, vội gật đầu: “Thưa, thưa vương phi nô tỳ là Thúy Chi.”
“Tốt lắm! Vừa rồi ta còn không biết ai là Thúy Chi nữa kìa, thì ra là ngươi. Ngược lại làm phiền tiểu cô nương này, hét lớn gọi người ra, để khiến cho bổn vương phi tốn công tốn sức.”
Sắc mặt nàng dần trở nên âm u lạnh lẽo: “Ngẩng đầu lên, bổn vương phi nhìn một cái”
Thúy Chi không dám từ chối, vội nâng cằm lên, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Quán Ninh.
“Quả nhiên là người miệng rộng, nói ngọng.”
Vân Quản Ninh móc môi: “Nếu người đã là miệng to nói loạn như vậy thì giữ nó lại cũng vô dụng nhỉ.”
“Như Yên, cắt lưỡi nàng ta cho chó ăn.”
“Vâng, vương phi.”
Thân phận của Như Yên ở Minh vương phủ cũng giống Như Mặc, Như Ngọc, đều là ảm vệ. Duy chỉ có một chỗ khác đó là nàng ấy là một cô cô nương.
Nhưng nếu là ra tay ngoan độc thì nàng ấy còn lưu loát hơn cả nam nhân!
Nàng ấy nắm lấy vai Thúy Chi, giống như móng vuốt đại bàng ghìm thật sâu.
Thủy Chi kêu đau ra tiếng, vội vàng xin tha: “Minh vương phi, tha mạng!”