Thử nghĩ mà xem, chỉ với một câu nói đã có thể lôi kéo Mặc Phi Phi vào cùng một phe. Vậy tội gì mà nàng không làm?
“Mẫu hậu có biết, tại sao hôm nay con dâu phải phá Tích Nguyệt cũng không?”
Triệu Hoàng hậu nhíu mày: “Bổn cung nghe người giản biện.”
Bà ta vốn định đặt câu hỏi, nhưng lại bị Vân Quán Ninh hớt tay trên. Bị nàng chiếm quyền chủ động, Triệu Hoàng hậu lập tức rơi vào thế bị động nên cảm thấy rất không vui.
“Chuyện này ẩn chứa rất nhiều ý sâu xa…” Vân Quán Ninh gượng cười.
Triệu Hoàng hậu”…Được, bổn cung cho ngươi chút thể diện”
Vân Quán Ninh ho nhẹ một tiếng, trịnh trọng nói: “Mẫu hậu có điều không biết, vị Tôn Đáp Ứng này hiện đang được sủng ái, nàng ta ỷ vào thân phận sủng phi bèn làm mưa làm gió chốn hậu cung!”
“Phi Phi đường đường là cửu công chúa. Nàng ta lại xúi phụ hoàng gả Phi Phi cho tên đại ca Tôn Đại Cường chợ búa vô lại của nàng ta.”
Tôn Đáp Ứng căng thẳng, lo lắng nhìn Triệu Hoàng hậu.
Động tác nhỏ này đương nhiên không thể qua mắt Vân Quán Ninh.
Nàng đã sớm biết Tôn Đáp Ứng có người chống lưng.
Ban đầu còn không biết là ai, nhưng bây giờ nàng đã hiểu ra…
Đó là Triệu Hoàng hậu!
Có vẻ như Triệu Hoàng hậu vẫn chưa biết chuyện này, mà là Tôn Đáp Ứng tự mình quyết định!
Vân Quán Ninh cũng đã biết trước.
Thấy ánh mắt sững sờ của Triệu Hoàng hậu, nàng lại nói: “Mẫu hậu, tuy Phi Phi vẫn chưa nghị thân. Nhưng muội ấy cũng góp phần đại diện cho mặt mũi của hoàng thất, sao có thể gả cho một tên chợ búa vô lại?”
“Đây chẳng phải vô duyên vô cớ dâng cho người ta lý do chế giễu sao?”
“Nếu như truyền ra ngoài, không chừng sẽ có người bàn tán, nói là mẫu hậu thấy Phi Phi không xài được, nên mới cố ý gả Phi Phi cho Tôn Đại Cường.”
“Bổn cung sao có thể?”
Triệu Hoàng hậu Vỗ bàn.
“Không sai! Việc Con dâu làm hôm nay đều là để bảo toàn thể diện, và thanh danh cho mẫu hậu!”
Vân Quán Ninh nhìn Tôn Đáp Ứng, với ánh mắt đầy hận thù: “Vậy mẫu hậu nghĩ xem, vị Tôn. Đáp ứng này có phải rất đáng bị phạt không?”
“Huống hồ, con dâu chỉ phá mỗi Tích Nguyệt cung của nàng ta, chứ đâu có làm gì nàng ta. Tôn Đáp Ứng bị phạt thế nào, phải là do mẫu hậu quyết định, con dâu nào dám đi quá giới hạn!”
Nghe vậy, Triệu Hoàng hậu bất giác gật đầu!
Tôn Đáp ứng tối sầm mặt.
Minh Vương phi này quả là người không dễ đụng!
Chỉ với dăm ba câu đã có thể xoay chuyển được tình thế?
Nhìn sắc mặt Triệu Hoàng hậu, nàng ta đã xác định được kiếp chạy trời không khỏi nắng của bản thân hôm nay.
Tôn Đáp Ứng khụy một chân xuống, và lên tiếng nhận lỗi: “Nương nương tha mạng! Cũng vì thần thiếp thấy ca ca mỗi lúc một già nhưng vẫn còn lẻ bóng nên…”
“Nên người dám để ý lên Phi Phi đúng chứ?”
Không đợi Triệu Hoàng hậu lên tiếng, Vân Quán Ninh đã nói trước: “Loại chuyện thế này đáng ra phải là mẫu hậu quyết định?”
“Chỉ một cái đáp ứng nhỏ nhoi mới được sủng ai mấy ngày như người mà lại giám tự quyết định thay mẫu hậu, dám làm mưa làm gió trên đầu mẫu hậu? Tôn Đáp Ứng người chẳng khác nào có mưu đồ soán vị!”
“Ngươi không chỉ dĩ hạ phạm thượng, mà còn muốn ở hậu cung một tay che trời, trong mắt người có còn coi Hoàng hậu, có còn coi mẫu hậu ta ra gì không hả?”
Vân Quán Ninh đau đớn nhìn nàng ta.
Đem những lời châm ngòi cho Hoàng hậu trừng trị nàng trả lại hết cho nàng ta!
Nói xong, Vân Quán Ninh lại nhìn về phía Triệu Hoàng hậu: “Mẫu hậu, đều tại con dâu không nhịn nổi nữa nên mới tự ý trừng trị Tôn Đáp Ứng, kính xin mẫu hậu minh xét!”