Bà ta phá lên cười nhưng lại trông còn khó coi hơn khóc: “Lão Thất nói rất đúng. Đúng là bổn cung không thể phản bác được.”
“Vậy… Mẫu hậu, bọn con có thể đi được rồi đúng không?”
Vân Quán Ninh nghiêm túc nhìn bà ta.
“Không được!”
Triệu Hoàng hậu vỗ bàn đứng dậy: “Bây giờ tạm thời không nhắc tới những những chuyện ngoài lề: Bổn cung cất công sai cùng nhân tu sửa mái của Tích Nguyệt cung, mắc mớ gì ngươi sai người đi phả?”
“Vậy khác gì cố ý chống đối bổn cung?”
Không phản bác được chuyện của Tôn Đáp Ứng, bà ta lập tức bẻ sang chuyện khác.
Vậy nên, nếu hôm nay Vân Quán Ninh không bị trừng phạt, bà ta sẽ không cam lòng.
“Mẫu hậu, Tích Nguyệt cũng sắp hư đến nên rồi!”
Vân Quán Ninh dường như có chút kinh ngạc: “Cái chỗ xập xệ đó sao người ở được? Dù gì đi nữa Tôn Đáp Ứng cũng là tân sủng của phụ hoàng cung điện tồi tàn như vậy không phù hợp với thân phận lẫn khí chất của nàng ta!”
Tôn Đáp Ứng ở bên này cũng lơ ngơ”???”
Trực giác mách bảo nàng ta rằng Vân Quán Ninh nhất định muốn kiếm chuyện.
Tiểu tiện nhân này sao có thể thổi phồng nàng ta đến vậy?
Cho dù nàng ta là tân sủng của hoàng thượng, nhưng cũng đầu đến nỗi tiểu tiện nhân này xem là chuyện quan trọng, rốt cuộc nàng muốn làm gì?
Hai từ “tân sủng” này đã làm nhói tại Triệu Hoàng hậu.
“Ế. Hoàng thượng ban tâm cũng cho nàng ta thì liên quan gì đến bổn cung? Bổn cũng có lòng tốt nên mới sai người đi tu sửa mái nhà Tích Nguyệt cung. Sao cuối cùng lại quay sang trách ngược lên đầu bổn cung?”
Triệu Hoàng hậu cảm thấy kỳ quái.
Vân Quán Ninh gặp chiếu phá chiêu, càng đổ thêm dầu vào lửa: “Ai lại dám trách mẫu hậu ạ, con dâu là người đầu tiên lo lắng cho người!”
Triệu Hoàng hậu “…”
Có điều gì đó không ổn với Vân Quán Ninh?
Lý ma ma đang bước đến ngoài cửa “…”
Vương phi bị điên rồi à?
Vậy mà lại tỏ ra trung thành trước mặt hoàng hậu, đây là muốn đối nghịch với Đức phi nương nương sao?
“Vân Quán Ninh, rốt cuộc người muốn làm gì?” Triệu Hoàng hậu nghiến răng hỏi.
“Mẫu hậu, người nghe con nói hết đã! Con dâu đương nhiên biết Tôn Đáp Ứng ở Tích Nguyệt cung không phải ý của người, nhưng người khác không biết.! Dù sao người cũng là chủ hậu cung này.”
Nghe nàng nói, lông mày của Triệu Hoàng hậu lại nhíu chặt: “Nói tiếp đi.”
“Nhỡ người ngoài hiểu lầm mẫu hậu, thì thật không tốt chút nào!”
Vân Quán Ninh mỉm cười với vẻ mặt ân cần: “Vậy nên hôm nay, con dâu mới cố ý mang danh phá Tích Nguyệt cung, đó đều là vì bảo toàn thanh danh cho mẫu hậu!”
“Hay là vầy đi, dù sao phá nhà cũng là con dâu không đúng, nên hôm nay con dâu sẽ bồi thường theo giá thị trường”
Nàng lấy ra một chiếc máy tính từ trong không gian…
Không đúng, Vân Quán Ninh nhanh chóng nhét nó trở vào.
Mặc Diệp và những người khác còn chưa kịp nhìn rõ, chỉ thấy nàng lấy ra một thứ đen như mực và nhét vào tay áo.
Vân Quán Ninh lấy ra một cái bàn tính, giả vờ gầy gầy vài lần: “Một cục gạch, một viên ngói,
một cây gỗ, một hạt cát, con dâu bồi thường chúng theo giá thị trường chẳng phải được rồi sao?”