Mặc Tông Nhiên xoay người rời đi, Vân Quán Ninh duỗi tay giữ chân ông lại: “Phụ hoàng, nếu phụ hoàng không làm chủ cho con dâu, con dâu sẽ quỳ mãi
đây! ”
Nàng đã bắt chước và áp dụng cái bộ dạng ăn vạ của Tôn Đáp Ứng.
Mặc Tông Nhiên “…”
Đau nhức cái đầu!
“Ngươi muốn gì thì nói đi!”
Ông tức giận ngồi xuống: “Lau nước mắt của người đi, khóc khóc cái gì, xấu hổ chết đi được.”
“Hôm nay con dâu có ý tốt dỡ mái của Tích Nguyệt cung để định xây dựng lại bằng tiền túi của mình. Vậy mà mẫu hậu lại hiểu lầm con, thậm chí còn tống tiền con một trăm vạn lượng bạc!”
Vân Quán Ninh cứ khóc mà không lau nước mắt.
Càng khóc thì càng xấu, mà càng xấu lại càng khóc.
Mặc Tông Nhiên không biết làm gì khác ngoài thở dài.
Ông nhìn Mặc Diệp với ánh mắt như đang nhờ vã rằng: ‘Có thể đem vợ ngươi đi chỗ khác không, trẫm đau đầu chết mất!
Mặc Diệp chỉ giả vờ như không thấy.
Mặc Tông Nhiên tức đến đau răng.
“Trẫm nghe nói là người chủ động đưa ra một trăm vạn lượng bạc mà. Sao giờ lại đảo lộn trắng đen rồi?”
Mặc Tông Nhiên cười miễn cưỡng: “Quán Ninh à, ta muốn phải nói đạo lý!”
“Phụ hoàng, không phải tại mẫu hậu không cho con dâu đi sao! Lại còn đập vỡ bình hoa đầy đất, bắt con dâu với Phi Phi phải quỳ xuống chịu phạt.”
Vân Quán Ninh bất mãn: “Nếu không đưa tiền, chỉ e con dâu đã không qua khỏi kiếp này!”
“Mẫu hậu còn mượn cớ con dâu làm khó dễ Tôn Đáp Ứng, chọc Trương ma ma tức xỉu mà mắng con”.
“Con có thể làm gì khác đâu chứ!”
“Vậy là người bị oan?”
Mặc Tông Nhiên giữ tay vào huyệt thái dương.
“Đúng vậy phụ hoàng, đến tận một trăm vạn lượng đó! Chắc từ nay con dâu sẽ phải ăn không khí sống qua ngày mất thôi! Mà chỉ ăn không khí thì làm sao đủ để nuôi cơ thể? Nếu cơ thể không khỏe, thì sao có thể sinh con cho Vương gia, sao có thể kéo dài huyết thống cho hoàng thất, sao có thể cho phụ hoàng tôn tôn ẵm bồng?”
Những lời ngụy biện của nàng luôn rất có lý.
Mặc Tông Nhiên đâu thể phản bác lại, chỉ có thể bỏ vũ khí đầu hàng: “Vậy ngươi nói xem, người muốn thế nào?”
“Nhưng trẫm nói trước, trẫm sẽ không bỏ ra một trăm vạn lượng bù lại cho ngươi đâu!”
Ông vội vàng xua tay: “Còn có, một trăm vạn lượng bạc lọt vào tay Hoàng hậu, e rằng dù chỉ một hai lượng cũng không móc ra được.”
Ý này có nghĩa là một trăm vạn lượng vào Khôn Ninh cũng đã xác định có vào không ra.
“Con dâu biết phụ hoàng là minh quân lỗi lạc.”
Vân Quán Ninh hít mũi: “Phụ hoàng, không lấy ra được một trăm vạn lượng, nhưng vẫn có người lấy ra được!”
“Ai?”
Mặc Tông Nhiên cau mày.
“Con dâu nghe nói khố phòng của Doanh Vương phủ rất đồ sộ! Đừng nói là một trăm vạn lượng, cho dù là một ngàn vạn cũng có!”
Nghe vậy, mắt Mặc Tông Nhiên lóe lên!
Ngay cả Mặc Diệp cũng bất ngờ nhìn nàng.
Vân Quán Ninh lại đánh chủ ý lên Mặc Hồi Phong?
Nhớ lại những gì cô ấy đã nói trước đây, muốn vì Viên Bảo mà đoàn kết với hắn… Mặc Diệp nghĩ nàng chỉ nói một cách tùy tiện.
Nhưng bây giờ xem ra nàng thật sự muốn đẩy Doanh Vương xuống hố mà không tiếc hiến kế cho hắn!
Mặc Diệp thu lại ánh mắt.
Thái độ của hắn đối với nàng trước đây quả thực quá tệ.
Không biết có quá muộn nếu bắt đầu bù đắp từ hôm nay?
Mặc Tông Nhiên cũng sửng sốt, thật lâu sau mới cau mày hỏi: “Vân Quán Ninh, nói thật cho trẫm biết. Từ chuyện hôm nay người phá hủy Tích Nguyệt cung, đến bồi thường một trăm vạn, rồi cáo trạng với ta”.
“Đều nằm trong chuỗi kế hoạch của ngươi đúng không?”
“Phụ hoàng, con dâu đâu có thông minh như vậy? Chẳng phải phụ hoàng luôn nói con dâu ngu như heo sao?”
Vân Quán Ninh mỉm cười.