Mặc Tông Nhiên nghiêm túc nói: “Kêu cái gì đó, nói tiếng người cho trẫm!”
“Phụ hoàng anh minh!”
Vân Quán Ninh kính cẩn cúi đầu.
Mặc Tông Nhiên đau răng, ôm mặt. Ánh mắt u oán: “…Trẫm biết rồi!”
Vân Quán Ninh có thể có ý đồ xấu gì chứ?
Nàng chỉ mới gấp mười lần nhân vật phản diện thôi!
“Lão Thất, ngươi cũng khéo chăm vợ ghê ha!”
“Đa tạ phụ hoàng quá khen.”
Mặc Diệp đứng dậy, trơ trẽn nhận lời khen.
Mặc Tông Nhiên “. Các ngươi biến dùm trẫm cái!”
Vân Quán Ninh nhanh chóng gật đầu: “Vâng, thưa phụ hoàng.”
Mặc Diệp: “Tuân lệnh phụ hoàng.”
Thấy hai người “biến” ngay ra khỏi cửa mà không thèm nhìn lại, Mặc Tông Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Đứng lại! Lùi lại đây! Vân Quán Ninh, ta còn chuyện cần hỏi ngươi!”
“Phụ hoàng cứ nói.”
FL)
LA
Cái sự cung kính “cút” đi đâu đó của Vân Quán Ninh giờ lại quay trở về rồi.
Thấy nàng lanh lợi như vậy, Mặc Tông Nhiên có hơi không quen, ông kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, nói: “Rốt cuộc thì đến bao giờ hàng hoá của Tống Tử Ngư mới hồi kinh?”
“Hắn lại dám ở trước mặt trẫm khoác lác rằng chưa tới một tháng, chỉ cần nửa tháng hắn có thể giải quyết mối nguy”
“Bây giờ đã mấy tháng trôi qua rồi! Không phải hắn chuồn mất rồi chứ?”
NICO
“Xin phụ hoàng yên tâm, nếu ngày mai hàng của Tổng Tử Ngư vẫn chưa về tới đây, con sẽ đích thân xiên hắn rồi mang tới giao cho người.”
Vân Quán Ninh cười lấy lòng: “Chỉ cần hôm nay phụ hoàng đáp ứng ra mặt giúp nhi tức đòi lại công đạo thì mọi chuyện đều có thể từ từ thương lượng.”
Mặc Tông Nhiên cẩn thận nghiền ngẫm câu nói của nàng: “Con dám uy hiếp trẫm?”
Nếu ông không làm chủ cho nàng, chẳng lẽ nàng sẽ khiến cho Tổng Tử Ngư không trở lại nữa ư?
“Phụ hoàng, nghe người nói kìa! Tự người ngầm hiểu là được rồi, nói ra làm con xấu hổ quá đi mất!”
Vân Quán Ninh xua xua tay, không biết xấu hổ.
Mặc Tông Nhiên không ngờ nàng lại thẳng thắn thừa nhận như vậy, nhất thời ngẩn người ra một lát.
Cuối cùng bị chọc đến vui vẻ: “Nha đầu thổi này, trẫm đã chiều hư con rồi!”
Cho nên nàng mới dám làm cản trước mặt ông như thế.
Làm càn ở đây nghĩ là muốn làm gì thì làm.
Vân Quán Ninh mặt dày thừa nhận luôn: “Đa tạ phụ hoàng đã nâng đỡ con! Phải rồi phụ hoàng, con kể cho người một câu chuyện cười nha?”
“Nói đi!”
“Người có biết câu thành ngữ “Vi sở dục vi” này có thể chơi chữ với thành ngữ thú vị nào không?”
Mặc Tông Nhiên liếc Mặc Diệp một cái, chỉ thấy hắn đứng ở cửa, vẻ mặt cũng rất tò mò, liền biết ngay hắn chưa từng nghe qua câu chuyện cười này. Thế là ông bèn lắc đầu: “Con nói xem.”
“Vi sở dục vi!”
Vân Quán Ninh mỉm cười nháy mắt.
Mặc Tông Nhiên nhất thời không kịp phản ứng, ngược lại Mặc Diệp đang đứng ở cửa lại khó chịu bật cười.
“Thế thì có gì mà gọi là chuyện cười?”
Mặc Tông Nhiên cau mày.
Độ giải trí cũng kém quá rồi!
“Con xem thường trẫm sao?”
Vân Quán Ninh thấy rõ ràng là ông không hề có phản ứng gì, bèn vừa cười vừa giải thích cho ông: “Vi sở dục vi. Vi, vi sở dục vi. Vi, vị sở dục vi.”
Lần này thì Mặc Tông Nhiên phản ứng lại: “…Mau cút ngay cho ta.”
“Phụ hoàng, khả năng ứng biến của người không tồi chút nào nha! Có thật là đã già rồi không vậy?”