Vân Quán Ninh lắc lắc đầu: “Ngày khác nhi tức lại tiến cung phân ưu cùng người!”
Thật ra nàng từng nghĩ qua chuyện mang Viên Bảo tiến cung, động viên” Mặc Tông Nhiên một chút.
Dù sao thì so với Đức phi người hoàng tổ mẫu này…
Nàng còn muốn cho Mặc Tông Nhiên biết rằng ông đã sớm có một tiểu hoàng tôn rồi.
Chỉ là cục diện hiện giờ còn chưa ổn định, chuyện này nói ra hãy còn quá sớm. Nàng muốn để một thời gian nữa đợi tất cả mọi thứ ổn thoả rồi mới để Viên Bảo xuất hiện trước mặt mọi người.
Bằng không, chỉ e là nhi tử sẽ gặp phải nguy hiểm.
Cho dù nàng và Mặc Diệp cố hết sức bảo vệ nhi tử thì cũng sẽ không tài nào địch lại được hết những kẻ luôn rắp tâm rình rập trong bóng tối kia.
Vân Quán Ninh mang theo trong lòng trăm mối ngổn ngang mà xuất cung.
Màn đêm buông xuống.
Đợi nhi tử chìm vào giấc ngủ, Vân Quán Ninh ngắm nhìn gương mặt ngủ say của con mình, lại nhớ đến dáng vẻ cười khóc ngây thơ của Viên Bảo vào ban ngày.
Vân Đinh Lan…
Khoảng thời gian này, Vân Quán Ninh bận tới nỗi chân không chạm đất, nhưng trái lại nàng có thể tạm thời không nghĩ đến một số người.
Vân Quán Ninh không hề đối xử tệ với Vân Đinh Lan, thế nhưng nàng ta chẳng biết tốt xấu mà giơ nanh xoè vuốt ra với Viên Bảo.
“Vân Đinh Lan ơi là Vân Đinh Lan, muội ngàn vạn lần không nên, không nên ra tay với nhi tử của ta mới phải!”
Vân Quán Ninh nắm chặt lấy cái chăn, một tia nham hiểm xẹt qua mắt.
Nhìn thấy Viên Bảo đang ngủ, nàng bèn rời giường một cách khẽ khàng nhất có thể.
“Như Yên.”
“Vương phi.”
Hiện giờ Như Yên và Như Ngọc đối xử với nàng còn cung kính hơn cả với Mặc Diệp. Thấy nàng ra ngoài rồi, Như Yên vội vã đứng dậy: “Vương phi có chuyện gì cần giao phó sao?”
“Ừ.”
Vân Quán Ninh gật đầu: “Ngươi lập tức đi tới đây một chuyến.”
Vân Quận Ninh vẫy tay với Như Yên, ý bảo nàng ấy đưa tại lại gần để nói nhỏ.
Nghe nàng dặn dò xong, Như Yên tỏ ý hiểu rồi sau đó biến mất trong màn đêm.
Vân Quán Ninh nhìn về phía phủ Ứng Quốc Công rồi nở một nụ cười lạnh lùng.
Vân Đinh Lan, dám động thú với nhi tử của nàng, vậy thì đừng trách nàng không khách sáo!
Chuẩn bị tiếp chiêu đi!
Vân Quán Ninh vừa mới nằm ngủ được một tí thì có ai đó gõ cửa.
Nàng cứ nghĩ là Như Yên trở về, trong lòng còn nghĩ sao lại nhanh thế, vậy mà lúc mở cửa ra lại chỉ thấy Mặc Diệp đứng ngoài cửa… “Sao chàng tới
đây?”
Nàng cau mày: “Là nhầm cửa à?”
“Tống Tử Ngư quay về rồi.”
Mặc Diệp vừa mới dứt lời thì cửa phòng lập tức “rầm” một tiếng đóng lại.
Nếu không phải hắn kịp thời lui lại mấy bước thì cánh cửa phòng đã sớm dập gãy mũi hắn rồi cũng nên.
Hắn sờ sờ mũi, không hiểu tình huống gì đang xảy ra.
Hôm nay hắn đầu có trêu chọc gì đến nàng?
Sao chẳng nói chẳng rằng lại đóng sầm cửa với hắn như vậy?
Mặc Diệp đang định gõ cửa lần nữa thì Vân Quán Ninh đã mặc y phục chỉnh tề mở cửa đi ra ngoài: “Trở về đúng lúc lắm! Bằng không thì ngày mai ta đã phải tới núi Vân Vụ một chuyến rồi.”
ốc độ thay y phục của nàng, quả thật không ai bì kịp!
Tuy rằng là mùa hè nhưng ban đêm vẫn cảm thấy hơi lành lạnh.
Cho nên Vân Quán Ninh mới khoác thêm một cái áo choàng ngắn bên ngoài.
Xuyên qua hành lang có đèn lồng treo trên đầu soi sáng…
Mặc Diệp liếc mắt liền phát hiện ra hình như nàng mặc ngược áo chồng rồi… “Khụ, Vân Quán Ninh nàng đứng lại.”
“Làm gì?”