Tôn đáp ứng thân cận với Triệu hoàng hậu nhất.
Nhưng mà, ý nghĩ này vừa mới lóe lên đã bị Mặc Tông Nhiên nhanh chóng bác bỏ.
Tuy nói Triệu hoàng hậu có ân oán nhiều năm với Đức Phi, nhưng mà ngoài mặt vẫn không có tỏ vẻ như thế. Mà Triệu hoàng hậu lại là người nắm giữ sáu cung, là chủ của hậu cung.
Sáng hôm nay lại đã có lời qua tiếng lại với Đức Phi.
Bà ta nhất định sẽ không vào ngay lúc này mà ra tay với Đức Phi.
Như vậy thì sẽ quá lộ liễu.
Nếu như Triệu hoàng hậu muốn ra tay, dám xuống tay thì bà ta đã làm từ lâu rồi.
Mặc Tông Nhiên tối sầm mặt.
Nhìn thấy sắc mặt của ông nghiêm túc như thế, Vân Quán Ninh cười hì hì. điều tiết lại bầu không khí, vỗ vai của ông: “Phụ hoàng, nếu như muốn cuộc sống trải qua dễ dàng, phải chịu thiệt đội tí mũ xanh.”
Dáng vẻ của nàng hiện tại y hệt như đang an ủi huynh đệ tốt.
Mặc Tông Nhiên bày ra vẻ mặt ghét bỏ: “Bỏ cái móng lợn của con ra.”
“Phụ hoàng, người thừa nhận đi, người chính là một người tham ăn. Nếu không thì sao lại vừa mở miệng đã nhắc tới móng lợn rồi?”
Vân Quán Ninh cũng không để ý tới vẻ mặt bài xích đó của Mặc Tông Nhiên.
Mặc Tông Nhiên: “Ngậm cái miệng lớn của con lại.”
“Thấy chưa, có phải sẽ còn nói con dâu là đồ mũi lợn, đầu lợn không?”
Vân Quán Ninh vẫn không sợ chết mà lấn tới.
Chương ngự trù và Giá ngự trù quỳ trên đất đang run lẩy bẩy, ở bên cạnh còn có “Hoàng công công” vừa mới được Tô Bỉnh Thiện lôi vào đang giả chết nằm trên đất. Vị Minh Vương phi này, quả nhiên là không sợ chết mà.
“Con cũng rất tự biết thân phận đó.”
Mặc Tông Nhiên đâm chọt lại nàng.
Vân Quán Ninh cũng không thèm để ý tới mà nói: “Phụ hoàng, người nói thế không phải là đang tự mắng mình sao?”
“Con dâu là lợn, vậy nhi tử của người cũng là lợn. Mà nhi tử của người là lợn, vậy người là gì?”
Mấy câu nói mang tính chất bắt cầu này xoay Mặc Tông Nhiên đến mơ hồ, đáp: “Lợn?”
“Đúng rồi!”
Vân Quán Ninh vỗ tay.
Lúc này Mặc Tông Nhiên mới nhận ra, khi nãy mình bị nha đầu chết tiệt này lừa vào tròng.
Ông Vỗ một cái lên trán của nàng: “Con cũng cút vào trong, xem mẫu phi con ra sao rồi. Trước khi trẫm xử lý đám này xong, không được phép ra ngoài.”
Từ trước tới giờ, Vân Quán Ninh là người đầu tiên dám mắng hoàng thượng là lợn.
Mà trọng điểm chính là, mắng hoàng đế là lợn mà cơ thể vẫn có thể lành lặn.
Sở dĩ Vân Quán Ninh dám càn rỡ như thế.
Chính là vì Mặc Tông Nhiên dung túng cho nàng, thứ hai là Mặc Diệp đã nói sẽ che chở cho nàng, thứ ba hả…
Vì Viên Bảo chính là lá bài tẩy của nàng.
Nếu như có một ngày Mặc Tông Nhiên không còn dung túng nàng nữa, muốn lấy đầu của nàng. Nàng sẽ trực tiếp mang Viên Bảo ra trước mặt ông, xem ông sẽ làm như thế nào.
“Vâng, phụ hoàng.”
Vân Quán Ninh chắp hai tay ra sau lưng, nhàn nhã bước đi vào trong điện.
Chương ngự trù và Giả ngự trù vô cùng căng thẳng.
Từ lúc Vân Quán Ninh nói ra gan cừu và đậu đỏ tương khắc với nhau, sẽ dẫn tới ngộ độc.
Cả hai vẫn luôn cảm thấy thấp thỏm bất an, lo sợ sẽ bị ngộ độc.
Hiện tại nhìn thấy người kia đi vào trong điện, Chương ngự trù mới bạo dạn nói: “Hoàng thượng, kính xin hoàng thượng bảo với Minh Vương phi, xin hãy giải độc giúp nô tài a.”
“Giải độc gì cơ? Cứ đi gặp thằng diêm vương không phải tốt sao? Để trẫm đỡ phải dằn vặt các ngươi thêm một trận.”
Mặc Tông Nhiên nhàn nhạt nhìn qua.
Chương ngự trù rụt cổ, nhất thời ngậm miệng lại, vẫn khổ sở quỳ gối ở đó cùng với Giả ngự trù.
“Tạt nước tên cẩu nô tài này tỉnh lại cho trẫm.”
Mặc Tông Nhiên phất tay, chỉ vào “Hoàng công công” đang nằm bất động ở đó.
Một chậu nước tạt xuống khiến “Hoàng công công” lập tức tỉnh lại: “Hoàng thượng tha mạng, hoàng thượng tha mạng!”
“Tôn thị là phế phi, trẫm không thèm để tâm chuyện của người với ả ta. Nhưng mà đầu độc Đức Phi, ngươi quả thật xác định là do Tôn thị sai khiến? Xác định là không có sự can thiệp của người khác?”