Ý ông chính là, những người khác ở Ngự Thiện phòng có phải đều là không biết gì hay không.
Chương ngự trù và Giả ngự trù đều run cầm cập, theo bản năng nhìn về phía “Hoàng công công”.
D
Chỉ sợ hắn ta sẽ kiểu vò đã mẻ không sợ sứt, sẽ kéo bọn họ xuống nước.
Cũng may “Hoàng công công” là một người có nguyên tắc, có lương tâm, lúc này chỉ khóc hu hu mà nói: “Hoàng thượng, đều là do nô tài một phút bốc đồng, bị Tôn đáp ứng mê muội đầu óc.”
“Mới lựa chọn sai lầm, hại Đức Phi nương nương!”
“Nô tài đảm bảo, sẽ không có lần sau.”
Ý chính là, chuyện chỉ có một mình hắn ta tạo nên.
Chương ngự trù và Giả ngự trù thở phào nhẹ nhõm.
“Câu hỏi thứ nhất thì sao? Khẳng định là Tôn thị sai người làm như thế?”
Mặc Tông Nhiên vẫn luôn cảm thấy, chuyện không có đơn giản như vậy.
“Vâng, đúng vậy hoàng thượng.”
“Hoàng công công” không hiểu lời của ông nói có ý gì, cẩn thận đáp: “Hoàng thượng, việc này ngoại trừ Tôn đáp ứng và nô tài ra, không còn người thứ ba biết được.”
“Vậy thì kì lạ.”
Mặc Tông Nhiên tỏ vẻ khó hiểu.
Ông đưa mắt nhìn “Hoàng công công”, tự lẩm bẩm: “Một người ngu đần như ả ta, làm sao lại biết chuyện đồ ăn tương khắc với nhau?”
Đáp ứng Tôn thị, nổi danh trong cung là một người ngu xuẩn.
Có thể nghĩ ra diệu kế như vậy, cũng khó trách sao Mặc Tông Nhiên sẽ hoài nghi.
Nghi vấn lúc nãy mà Vân Quán Ninh và Mặc Diệp đưa ra, làm thế nào mà Tôn đáp ứng có thể chạy ra khỏi lãnh cung được?
Lại càng làm thế nào mà sau khi trăng hoa với “Hoàng công công” xong thì có thể lặng yên không một tiếng động quay trở về lãnh cung, lại không có ai phát hiện được?
Trực giác mách bảo với Mặc Tông Nhiên, chuyện này nhất định còn có uẩn khúc gì khác, chỉ là ông không nghĩ ra được mà thôi.
“Hoàng công công” cúi đầu, cũng không dám thở mạnh.
Chương ngự trù và Giá ngự trù đều cảm thấy ngăn ngực: “Hoàng thượng, hình như nô tài bị ngộ độc rồi, nô tài cảm thấy rất khó chịu…”
“Nô tài cũng thế.”
Nghe Chương ngự trù yếu ớt cất lời, Giả ngự trù cũng vội vàng nói tới.
“Vậy thì cứ để ngộ độc tới chết là được rồi.”
Mặc Tông Nhiên không hề nhấc mi mắt: “Người đâu, khiêng bọn chúng xuống. Nhớ vứt chỗ nào thoáng mát một chút, tránh để thi thể bốc mùi.”
Tô Bỉnh Thiện liếc mắt nhìn trời đêm đen kịt bên ngoài.
“Nhưng mà hoàng thượng, bây giờ vẫn chưa tới giờ sửu…”
“Bọn họ sẽ không mất thở tới chết đó chứ?”
Mặc Tông Nhiên hừ lạnh: “Khiêng xuống!”
Chữ “khiêng” này nghe rất có tính tượng hình, Chương ngự trù và Giả ngự trù đều bị dọa sợ đến tay chân lạnh ngắt.
Tô Binh Thiện vung tay lên, vài tên ngự lâm quân đi vào, trực tiếp khiêng hai người bọn họ ra ngoài.
“Hoàng thượng, thật sự để cho bọn chúng chết?”
Tô Bỉnh Thiện do dự hỏi.
“Trẫm là kẻ lạm sát người vô tội sao? Giáo huấn bọn chúng một chút là được rồi. Để bọn chúng sau này cẩn trọng hơn mà nấu ăn, sẽ không để xảy ra chuyện như vậy nữa.”
Mặc Tông Nhiên thu ánh mắt lại: “Sai người mang thuốc giải tới đi”.
Đêm nay cho đám ma ma, cung nữ, thái giám làm ở Ngự Thiện phòng đó một trận phạt trượng.
Tin rằng sau này sẽ khắc cốt ghi tâm, không ai dám nảy sinh tự tâm nữa.
“Vâng, hoàng thượng.”
Tô Bình Thiện thở phào nhẹ nhõm, xoay người đi ra ngoài.
Mặc Tông Nhiên lúc này mới quay vào trong điện.
Đức Phi vẫn chưa tỉnh lại, Vân Quán Ninh và Mặc Diệp cùng ngồi bên giường đấu võ mồm.
“Ta có thèm chàng ôm hôn bế ta chắc?”
“Nàng vẫn chưa nói cho bản vương biết, rốt cuộc cái gì là ôm hôn bế? Bản vương không biết, lại làm sao mà ôm hôn bế nàng được chứ?”
“Nghĩa nó đã thể hiện ra ngoài mặt chữ rồi chàng còn không biết hả?”
“Vậy cái gì gọi là tiểu công chúa?”
Mặc Diệp tỏ vẻ rất nghiêm túc học hỏi.
Vân Quán Ninh lườm hắn một cái: “Viên Bảo về sau đừng nên ngốc như chàng vậy!”
“Nếu như ngốc giống như chàng, sau này sẽ không theo đuổi được cô nương nào mất!”
Mặc Tông Nhiên vừa mới đi tới, màng nhĩ đúng lúc nghe được hai từ “Viên Bảo”, lập tức nói: “Ai là Viên Bảo?”