Vân Quán Ninh và Mặc Diệp tranh cãi dữ dội, họ không phát hiện ra rằng Mặc Tông Nhiên đã đi vào rồi.
Nghe thấy một câu ai là Viên Bảo” của ông ấy, hai người họ như đối mặt với một kẻ thù hùng mạnh vậy… Vân Quán Ninh vội vàng nhìn về phía Mặc Diệp, nàng đưa tay ra véo hắn một cái: “Đều tại chàng!”
Sức mạnh tuyệt vời này!
Mặc Diệp đau đớn, khuôn mặt tuấn tú nhăn nhó, ánh mắt hắn hỏi: Bổn vương lại thế nào?
“Chàng lấy cái tên này để sau này đặt cho con, khó nghe chết đi được!”
Vân Quán Ninh dùng lực tay, Mặc Diệp bị véo thì vô cùng bất ngờ và ngạc nhiên.
“Được được được, đều là bổn vương không tốt! Tên này không êm tai, chúng ta đổi một cái tên khác là được, nàng thích đặt tên gì cho con cũng đều được cả!”
Lúc này sợ rằng Vân Quản Ninh muốn sao trên trời thì Mặc Diệp cũng sẽ nghĩ cách lấy xuống cho nàng.
Chỉ cần tiểu tổ tông này buông tay ra!
Hắn lập tức hiểu được ý của Vân Quán Ninh nên rất phối hợp.
Lúc này Vân Quán Ninh mới buông tay ra, lại xoa xoa cho hắn: “Đau lắm phải không?”
“Nàng nói gì thế?”
Mặc Diệp đau đến mức đầu đầy mồ hôi, hắn hất tay nàng ra.
Người phụ nữ này, quả thực là trừng phạt trước rồi mới thưởng mà!
Thấy hai người họ đều không trả lời, Mặc Tông Nhiên đi đến gần, tự nói: “Hóa ra các con đang bàn bạc về việc sau này đặt tên gì cho đứa con sao?”
“Trẫm cảm thấy cái tên Viên Bảo này cũng không tệ”
Ông ấy ngồi xuống bên cạnh, đăm chiêu nói: “Viên, tượng trưng cho sự đoàn viên”
“Bảo, chính là bảo bối của Mặc gia, báu vật của trẫm!”
“Trẫm thích cái tên này!”
Thấy ông ấy không nghi ngờ gì, lúc này Vân Quán Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mặc Diệp cũng thở phào nhẹ nhõm.
Nỗi đau này cũng không uổng phí.
“Nhưng mà lão Thất, Quán Ninh.”
Mặc Tông Nhiên nhìn hai người họ với vẻ rất trịnh trọng: “Hai người các con cũng thành thân bốn năm rồi. Trẫm cảm thấy các con cũng nên có con rồi đấy?”.
“Các con có biết hôm nay mẫu phi của các con đã bị người khác chê cười rồi không?”
Đối mặt với sự “giục sanh” của ông ấy, Vân Quán Ninh cúi đầu nhìn xuống chân, Mặc Diệp thì ngẩng đầu nhìn về phía các cây xà ngang trong nhà.
Biết hai người này không thích nghe, Mặc Tông Nhiến bất lực nói: “Hãy nhìn lão Đại và lão Tam đi, con gái bao nhiêu tuổi rồi? Các con cũng nên cố gắng đi!”
“Không phải còn có Nhị ca sao?”
Vân Quán Ninh lẩm bẩm nói.
“Đừng so sánh với Nhị ca của con! Cái đồ khốn nạn đó, trẫm cũng không mong đợi họ có thể nhanh chóng sinh cho trẫm một đứa cháu trai”
Mặc Tông Nhiên xua tay, ông ấy không che giấu được ánh mắt chán ghét: “Hai vợ chồng chỉ biết ăn nhậu chơi bời, cả ngày không làm được chuyện gì chính đáng cả, thật sự khiến trẫm đau đầu”
Vân Quán Ninh tỏ vẻ đồng ý.
Hai vợ chồng Mặc Hàn Vũ đó làm cái gì cũng không được, ham ăn thì lại đứng đầu.
cũng khó trách Mặc Tông Nhiên thất vọng về họ.
“Được rồi phụ vương, thông tin giục sanh của người con đã nhận được, con dâu và vương gia sẽ cố gắng”
Vân Quản Ninh đáp lại một cách khôn khéo.
“Con không làm trái lại với trẫm chứ? Con không trả giá gì sao? Con thật sự muốn sinh một đứa cháu trai cho trẫm sao?”
sự ngoan ngoãn nghe theo của nàng khiến Mặc Tông Nhiên kinh ngạc, ông ấy nhìn nàng giống như không quen biết vậy: “Trẫm nghe nói, không phải là con có ác cảm với việc Đức Phi giục sanh sao?”
“Con dâu đã suy nghĩ thông suốt rồi.”
Vân Quán Ninh dựa vào vai Mặc Diệp: “Nếu như bởi vì con và vương gia mà mẫu phi bị người khác coi thường.”
“Vậy chúng con sẽ cố gắng, nhanh chóng sinh một đứa cháu trai cho hai người!”
Nàng nghĩ thầm, nếu như một ngày kia dẫn Viên Bảo đến trước mặt họ…
Nhìn thấy đứa cháu trai lớn như vậy, sắc mặt của Mặc Tông Nhiên và Đức Phi nhất định sẽ rất thú vị đấy?
Mặc Tông Nhiên nheo mắt, do dự hỏi: “Biểu cảm đó của con, sao trẫm cảm thấy là lạ vậy? Có phải con lại đang có ý định xấu gì không?”
“Không có.”
Vân Quản Ninh ngẩng đầu nhìn Mặc Diệp: “Vương gia, chàng cảm thấy thế nào?”
“Ừm, những gì nàng nói đều đúng cả.”
Khuôn mặt Mặc Diệp không chút biểu cảm.
Chỉ là tay trái của hắn vẫn đang lén lút xoa xoa cánh tay mà vừa rồi đã bị Vân Quán Ninh véo.
Đau quả…
Nhìn thấy Mặc Diệp phối hợp như vậy, Vân Quán Ninh mỉm cười một cách hài lòng.
Mặc Tông Nhiên cũng gật đầu hài lòng: “Chính là nên như vậy! Vợ của mình mà mình không yêu thương, vậy thì ai yêu thương? Để nam nhân khác yêu thương thì có vấn đề rồi đấy!”
Lời nói thấm thía này lại khiến sắc mặt của Mặc Diệp hơi thay đổi.
Hắn nghĩ đến một câu của Viên Báo: Tổng thúc thúc yêu thương mẫu thân hơn người, càng để tâm đến mẫu thân hơn người! Nếu như người không yêu thương mẫu thân của con, vậy thì con sẽ đổi phụ thân!
Đau lòng, thịt cũng đau.
Con trai giúp người ngoài mà không giúp người thân của mình, Mặc Diệp khóc không ra nước mắt.